Kỷ Hòa nhẹ nhàng vuốt ve những vết hằn nhạt nhòa này.
Trong nháy mắt, một nỗi tuyệt vọng nồng nặc như bóng tối ập đến Kỷ Hòa, như muốn nuốt chửng cô.
Trong thần thức của Kỷ Hòa đột nhiên hiện lên hình ảnh Từ Dung Dung tự làm hại mình.
Cô gái nhỏ đáng thương ngồi xổm trong góc, cầm con dao nhỏ khắc từng nét chữ một lên cánh tay. Mỗi lần dao rạch xuống, máu tươi lập tức trào ra nhỏ xuống đất.
Nhưng cô ấy không quan tâm, vẫn căm hận khắc chữ, như thể chỉ có như vậy cô ấy hoặc một người nào đó mới thực sự chết đi.
Mỗi lần chạm vào một vết thương, Kỷ Hòa lại cảm nhận được sự tuyệt vọng của Từ Dung Dung.
Sau vài lần, như trải qua vài lần luân hồi.
Nếu là người có tâm cảnh kém, e rằng đã sớm sụp đổ.
Cô cúi đầu, vuốt ve vết thương cũ trên người Từ Dung Dung.
Từ Dung Dung không nhìn thấy biểu cảm của cô, cô ấy chỉ biết rằng...
Người chị trước mặt này dường như không có ác ý với cô.
Bởi vì...
Chưa từng có ai dùng ánh mắt quan tâm nhưng không thương hại như vậy nhìn cô ấy.
Thật ấm áp.
Cô ấy biết cơ thể mình rất xấu xí, không muốn làm chị sợ. Nhưng cô ấy không thể kiểm soát được cơ thể của mình.
Chắc chắn chị sẽ sợ hãi.
Em xin lỗi, chị ơi.
Khi Kỷ Hòa ngẩng đầu nhìn cô ấy, Từ Dung Dung có chút căng thẳng. Cô ấy sợ người chị tốt này cũng sẽ giống như bọn họ, cho rằng cô ấy là kẻ điên.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cô ấy nhìn thấy, toàn bộ là sự lạnh lẽo sắc bén, như đang kìm nén cơn thịnh nộ.
Kỷ Hòa nhắm mắt, thu lại sát khí đang cuồn cuộn trong lòng, mở miệng nói: “Kẻ hại em, chị sẽ bắt người đó phải trả giá!”
Người tu tiên đi con đường thành tiên, tu luyện chính là tâm.
Sư phụ vẫn nói, nhân gian chính là địa ngục.
Nếu có lương tri chỉ làm tăng thêm đau khổ, muốn cứu tất cả mọi người nhưng lại không cứu được ai.
Người trong Huyền Môn, nếu không thể đoạn tuyệt thất tình lục dục, sẽ bị nhân quả quấn thân, không thể thành tiên.
Một lời thành sấm!
Nhưng nếu ngay cả lương thiện, lòng đồng cảm cô cũng mất đi, vậy thành tiên rồi thì như thế nào?
Chỉ là một cái xác rỗng có tiên lực mà thôi!
Kỷ Hòa bày trận pháp bằng cây cối trong phòng, không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể khiến người ta ở thoải mái hơn nhưng mấy ngày nay cũng đã khôi phục được một chút linh lực, mặc dù chỉ bằng một phần tỷ so với trước kia.
Linh lực thậm chí còn không bằng đệ tử ngoại môn mới vào môn phái luyện khí tầng một.
Có lẽ cũng giống như những người phàm ở kiếp trước học “tiên pháp” vớ vẩn mấy tháng.
Cũng chẳng trách huyền học trên thế giới này lại suy yếu như vậy.
Cô điều động toàn bộ linh lực, truyền vào cơ thể Từ Dung Dung.
Những vết thương cũ trên cánh tay Từ Dung Dung cùng với cơn đau của vết thương mới dần dần tan biến.
Đôi mắt không gợn sóng của Từ Dung Dung lóe lên một tia kinh ngạc.
Ngay sau đó, đôi mắt có chút ươn ướt.
Thượng đế, đã không bỏ rơi cô ấy.
Tiên nữ đã đến cứu cô ấy rồi!
Kỷ Hòa từ từ đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu im lặng.
“Đây là bí mật của chúng ta.”
“Hứa với chị, phải cố gắng sống sót.”
Từ Dung Dung chan chứa nước mắt, như thể đã hứa một lời hứa cần dùng cả đời để bảo vệ, gật đầu thật mạnh.
Lúc này Kỷ Hòa mới nở một nụ cười.
Cô tạm biệt Từ Dung Dung, mở cửa phòng bệnh, đi ra ngoài.
Ngay khi bước ra khỏi cửa phòng bệnh, nụ cười trong mắt cô biến mất, một lần nữa trở nên lạnh lùng.
Tiểu Nguyệt Nha cầm trà sữa đi tới, vô cùng ngạc nhiên.
“Chị Kỷ Hòa, chuyện của Dung Dung đã giải quyết xong rồi sao?”
Kỷ Hòa bình tĩnh đáp:
“Không, mới chỉ bắt đầu thôi.”