Trong tiệm trà sữa ven đường, một cô gái mười lăm mười sáu tuổi xách hai cốc trà sữa, mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, biểu cảm có chút căng thẳng, vừa như đang chờ ai đó vừa sợ bị người quen nhìn thấy.
Hôm nay trời hơi nắng, lúc Kỷ Hòa ra ngoài đã đội mũ và đeo kính râm.
Vừa đến nơi, cô đã nhìn thấy cô gái nhỏ đó.
Cô không cần hỏi đã xác định ngay, đó chính là Tiểu Nguyệt Nha.
“Tiểu Nguyệt Nha.”
Kỷ Hòa tiến lên chào hỏi.
Giọng cô lạnh lùng, trong nhiệt độ hiện tại thì giống như một cơn gió mát thổi qua khiến người ta cảm thấy khoan khoái.
Tiểu Nguyệt Nha vốn đang ngóng trông về phía đường cái phía trước, nghe thấy tiếng động thì cả người run lên, cốc trà sữa trên tay cũng lắc lư theo. May mà có nắp đậy nên không bị đổ ra ngoài.
Cô ấy quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Hòa tháo kính râm xuống.
Đôi mắt màu đen của Kỷ Hòa lạnh lùng và quý phái, đuôi mắt hơi cong, dù không cười cũng đủ khiến người ta rung động.
Tiểu Nguyệt Nha đối mặt với nhan sắc tuyệt đẹp của Kỷ Hòa, suýt chút nữa quên cả thở.
Không biết là do nắng hay do gì mà má của Tiểu Nguyệt Nha dần đỏ lên, nhìn như sắp biến thành mông khỉ đến nơi.
“Chị... chị Kỷ Hòa.”
Tiểu Nguyệt Nha lắp bắp gọi tên Kỷ Hòa, mắt không biết nên nhìn vào đâu.
Chị Kỷ Hòa ngoài đời đẹp hơn lúc livestream gấp một nghìn lần!
“Chị Kỷ Hòa, em không biết chị thích uống trà sữa gì nên đã mua hai loại, chị xem chị muốn uống loại nào?”
Tiểu Nguyệt Nha dừng lại một chút rồi bổ sung: “Nếu chị muốn uống cả hai thì cũng được ạ! Chị không lấy tiền xem bói của em, còn đích thân đến đây, em thực sự không biết phải cảm ơn chị như thế nào...”
Kỷ Hòa nhận lấy cốc trà sữa mà Tiểu Nguyệt Nha đưa tới, nói lời cảm ơn, không vội uống mà đeo lên cổ tay.
“Đi đến bệnh viện xem bạn em trước đã.”
“Vâng, được ạ, bên này...”
Tiểu Nguyệt Nha đang định chỉ đường thì thấy Kỷ Hòa đã đi về hướng đó.
Cô ấy còn chưa nói mà?
Tiểu Nguyệt Nha ôm ngực, có thể cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang đập rất nhanh, cô ấy đã biết Kỷ Hòa rất giỏi nhưng lúc này lại càng cảm nhận sâu sắc hơn.
Hóa ra chị Kỷ Hòa đỉnh như vậy!
Bệnh viện.
Tiểu Nguyệt Nha dẫn Kỷ Hòa đến phòng bệnh của bạn mình.
Qua ô cửa sổ thủy tinh nhỏ trên cửa, trong phòng bệnh, cô gái nằm im trên giường, nhìn lên trần nhà.
Như một cái xác không hồn, sống lay lắt.
Có vẻ như phát hiện có người đến, cô ấy quay đầu nhìn thẳng về phía cửa.
Ánh mắt tình cờ chạm vào Kỷ Hòa.
Đôi đồng tử đen láy như thể đã tự mình hấp thụ hết những đau khổ nhất trên thế gian, sâu thẳm nhưng lại tuyệt vọng đến mức khiến người ta run rẩy.
Hốc mắt Tiểu Nguyệt Nha đỏ lên.
Kỷ Hòa lấy cốc trà sữa xuống đưa cho Tiểu Nguyệt Nha, dặn dò: “Em ở ngoài đợi chị.”
Kỷ Hòa đẩy cửa bước vào.
Trên mặt Từ Dung Dung thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, như rất bài xích người khác đến gần.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, chị đến để giúp em.”
Giọng nói của Kỷ Hòa trong trẻo, linh hồn là người tu tiên, bẩm sinh đã có sức hấp dẫn với vạn vật.
Cô nói câu này xong, Từ Dung Dung dần dần bình tĩnh lại.
Thậm chí khi Kỷ Hòa nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô ấy, Từ Dung Dung chỉ căng cứng người chứ không phản kháng nhiều.
Da Từ Dung Dung rất trắng, giống như sữa, thậm chí không kém Kỷ Hòa là bao.
Nhưng những vết sẹo mới cũ đan xen trên làn da trắng nõn lại đặc biệt rõ ràng.
Kỷ Hòa cầm tay cô ấy, nhẹ nhàng kéo ống tay áo lên.
Có vết bỏng tàn thuốc, hàng chục vết dao cắt, còn có hai chữ “chết đi” được khắc lên.