“Đúng vậy.” Tống Duệ nhẹ nhàng giải thích: “Nó đã trở lại trong thân cây thông kia, cho nên con đã thừa lúc thực lực nó suy yếu, phong ấn nó trên cơ thể mình. Con cũng mời một vị đại sư huyền học có tu vi cao ký kết khế ước cho con và nó. Từ nay về sau, chỉ có một mình con có thể dùng nó. Cho dù sau này, Bạch tiên khôi phục lại thực lực, nó cũng không thể nào chống lại khế ước, nếu không nó sẽ phải chịu hồn phi phách tán.”
“Mày!” Bố Tống hoảng sợ, sau đó mới phản ứng lại, rõ ràng là con trai mình muốn độc chiếm Bạch tiên, ông ta tức giận nói: “Cái thằng khốn kiếp này, sao mày có thể làm ra được chuyện như vậy?”
Tống Duệ lạnh nhạt nói: “Bạch tiên ở trong tay bố một ngày thì con phải sống dựa vào bố một ngày. Lúc trước con khổ sở cầu xin bố cứu La Đình, tại sao bố lại không cứu cô ấy?”
Hóa ra là vì chuyện này, bố Tống như muốn gào lên: “Mày lại vì một con đàn bà mà gây sự với bố mày đến mức này à? Mày thật sự cho rằng thứ người không từ thủ đoạn như cô ta yêu mày à? Nếu không phải vì tiền của mày, cô ta sẽ quen mày à? Đối với ai cô ta cũng có dáng vẻ đó, đầu óc của mày mê muội nó quá rồi!”
“Biết sao được đây bố, đầu óc con cứ mê muội thế đấy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, bố hối hận cũng muộn rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây