Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 94: -

Chương Trước Chương Tiếp

“Một ngày trước khi bà ta xuất hiện, anh đã làm gì?”

“Một ngày trước đó?”

Trương Lực sững sờ, nhíu mày bắt đầu suy ngẫm, một ngày trước đó anh ta đã làm gì?

“À, tôi nhớ ra rồi!”

Anh ta là một nhà môi giới nhà đất, chuyên bán nhà cũ.

Thứ bảy tuần trước, có một khách hàng muốn bán nhà, anh ta bèn qua đó xem tình trạng của căn nhà.

Gia đình chủ nhà có bốn người, hai vợ chồng và hai đứa con trai.

Họ nói là mẹ của chủ nhà vừa qua đời, chủ nhà sợ nhìn vật nhớ người nên muốn bán đi.

Trương Lực không quan tâm mấy chuyện này, chỉ phụ trách bán nhà, xác nhận tình trạng căn nhà xong thì báo giá cho chủ nhà.

Họ bàn bạc khá ổn, nhanh chóng đưa ra quyết định chung.

Chỉ là trước khi đi, Trương Lực sơ ý giẫm phải một con diều trúc trên sàn. Đứa con trai út của chủ nhà lập tức khóc òa lên, nói con diều anh ta giẫm hư là đồ đích thân bà nội nhóc làm cho.

Còn nói cái gì mà Trương Lực giẫm trúng bà nội nhóc rồi?

Trương Lực vừa nghe xong thì lập tức ngơ ra, giẫm phải bà nội nhóc hả?

Vào lúc anh ta đang rối rắm thì chủ nhà vội bế con trai lên, ra hiệu anh ta mau đi đi.

“Trẻ con nói bậy đó, anh đừng quan tâm. Không phải anh còn có việc sao? Mau đi đi.”

Lúc ấy, Trương Lực chẳng hiểu gì rời khỏi căn nhà.

Nhưng đến đêm, anh ta đang ngủ ngon lành thì đột nhiên thấy toàn thân ớn lạnh. Ngay sau đó bụng bắt đầu kêu ọt ọt.

Vốn dĩ anh ta còn tưởng mình đói, bèn nấu ba gói mì để ăn.

Nhưng ăn xong, rõ ràng bụng đã căng phồng rồi nhưng anh ta vẫn thấy đói.

Mấy ngày sau đó, dù anh ta có ăn bao nhiêu cũng thấy đói! Thậm chí, có khi anh ta nhìn bản thân trong gương, dường như còn trông thấy một ai khác qua tấm gương đó.

Trương Lực khó tin nói: “Lẽ nào vì tôi giẫm hư con diều đó sao?”

Kỷ Hòa giơ một ngón tay ra xua tay phủ định, nói: “Cũng không phải. Con diều đó vốn là nơi bà ta trú ngụ, anh giẫm hư con diều, bà ta không còn chốn về, dĩ nhiên chỉ có thể tìm anh thôi.”

!!

Trương Lực giật thót.

Vậy thật sự là vì con diều đó?

Trương Lực ước gì có thể xuyên về tát bản thân mình mấy bạt tai, sao lại không có mắt mũi, đi không nhìn đường vậy chứ!

[Một con diều đã gọi ma đến? Chuyện này hơi kỳ diệu nhỉ?]

[Không phải nói con diều đó là bà ta làm sao? Lẽ nào lúc bà nội làm đã gọi đến?]

[Chẳng phải đứa bé kia còn nói anh ta giẫm trúng bà nội mình sao? Sao tôi thấy câu này hơi kỳ lạ, không giống chỉ giẫm trúng con diều bà nội làm mà thật sự nói giẫm trúng bà nội thật ấy?]

[Rốt cuộc là chuyện gì đây! Streamer mau nói rõ chân tướng!]

Kỷ Hòa lại từ tốn hỏi: “Chắc đến giờ căn nhà đó vẫn chưa bán được nhỉ?”

“Này mà cô cũng biết?”

Liên tục bị Kỷ Hòa nói đúng sự thật, Trương Lực vốn không nên thấy ngạc nhiên vậy mới phải, nhưng anh ta vẫn không kìm được kinh ngạc cảm thán thành tiếng.

Kỷ Hòa nói không sai.

Căn nhà đó chưa bán được thật.

Không phải vì giá cả hay nhà không tốt, mà vì người đến xem nhà đều nói họ gặp ma, không có ngoại lệ!

“Oán linh không mất, căn nhà này mãi mãi không thể bán được.”

Giọng của Kỷ Hòa đều đều, thờ ơ nói ra một câu như vậy.

Nhưng những khán giả trong phòng livestream lại bị câu nói này làm sợ giật mình.

[Oán linh? Là kiểu oán linh chết oan không dám rời khỏi nhân gian mà tôi biết ư?]

[Một chuyện để hóng to đùng, không phải chủ nhà nói mẹ anh ta chết sao? Lại liên hệ với con diều đó, đừng nói oán linh chính là người mẹ đã chết trong căn nhà đó nhé?]

[Chuyện gì vậy? Căn nhà đó là nhà ma?]

[Nhắc tới nhà ma tôi lại nhớ đến Quái Vật Nhỏ, cũng không biết giờ anh ta sao rồi?]

Trên sân thượng.

Ánh nắng rực rỡ.

Hai người ngồi trên ghế tắm nắng, ngắm nhìn phía xa, năm tháng yên tĩnh tươi đẹp.

Thế nhưng...

Cổ Nhân và người quay phim mỗi người cầm một chiếc điện thoại, đang lặng lẽ ngồi xem livestream của Kỷ Hòa.

Đọc được bình luận, hai người nghiêng đầu nhìn nhau.

Thứ đập vào mắt đầu tiên là ấn đường đen thui của đối phương.

Mếu máo sắp khóc tới nơi!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)