“Hừm?” Khóe miệng Tống Chiêu Đệ nâng lên, cười nhẹ: “Tôi hại ông ấy? Từ bao giờ thế? Mẹ à, xin mẹ hãy nhớ rõ, tôi và nhà họ Tống không còn bất kỳ một mối quan hệ nào nữa từ tám năm trước rồi, làm sao tôi có thể hại ông ấy chứ?”
Mẹ Tống căm hận nói: “Không phải từ nhỏ đến lớn mày đều nghiên cứu những thứ phong thủy huyền học kia à? Mày giỏi như thế, chỉ cần muốn hại bố mày thì kể cả mày không ở nhà họ Tống, mày cũng có thể hại ông ấy từ xa! Nếu không trừ mày ra thì làm gì còn ai muốn hại bố mày chứ?”
“Rốt cuộc thì mày hận bố mày đến mức nào vậy! Cho dù ban đầu ông ấy không lựa chọn đưa truyền thừa của Bạch tiên cho mày thì ông ấy cũng không đáng tội chết! Mày định cứ để cho ông ấy hôn mê như thế đến bao giờ? Như thế này với chết thì có gì khác nhau chứ?”
Vừa nói, mẹ Tống vừa lao lên, nắm thật chặt vạt áo của Tống Chiêu Đệ, nước mắt rơi không ngừng, dường như muốn quỳ hẳn xuống: “Chiêu Đệ, coi như mẹ cầu xin con, dù ông ấy có không tốt với con thì ông ấy vẫn là bố con mà! Con hãy thu tay lại đi!”
Nhưng dù mẹ Tống có nói thế nào thì Tống Chiêu Đệ vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây