Mắt của bà lão hơi kém, không nhìn thấy hốc mắt đỏ ửng của cô ta, còn quan tâm hỏi chuyện về cuộc sống của cô ta: “Cô bé, cháu ở một mình à? Cháu cãi nhau với gia đình sao?”
Tống Chiêu Đệ nói: “Cháu không có người nhà, cháu là trẻ mồ côi.”
“Không có người nhà... Bà cũng không có người nhà.” Bà lão nói: “Vốn dĩ bà cũng có một đứa con gái, nhưng mới được ba tuổi thì mất vì tai nạn xe, thế nên bà cứ ở một mình như vậy. Nhưng hôm nay gặp cháu, bà thấy như được gặp lại con gái mình vậy.”
“Cô bé à, sau này cháu có thể thường xuyên đến đây ăn cơm với bà nhé, thấy cháu là bà rất vui.”
Tống Chiêu Đệ cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Vâng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây