Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 88: -

Chương Trước Chương Tiếp

Cậu bé đưa tay như chạm vào mẹ mình, sau đó lại nghe ầm một tiếng, cửa bị người ta mạnh mẽ đẩy ra.

Một người đàn ông cả người nồng nặc mùi rượu đi đến.

“Dương Ngọc Tú, cô lại làm gì thế hả? Tôi ở bên ngoài gọi cô cả buổi trời, cô không biết ra ngoài à? Mau chuẩn bị nước tắm cho tôi!”

Trần Vỹ không thèm liếc nhìn Dương Ngọc Tú dù chỉ một lần, lập tức ngồi xuống ghế, giơ hai chân, bộ dạng chờ Dương Ngọc Tú đến phục vụ.

Không ai đáp lại.

Trần Vỹ ngẩng đầu nhìn sang, thấy tư thế Dương Ngọc Tú và Kỳ Kỳ kỳ lạ.

“Hai người đang làm gì vậy? Lại lộn xộn cái gì thế hả? Máu… Đã xảy ra chuyện gì? Cô muốn giết của hồi môn* à?”

*Ý chỉ Kỳ Kỳ: thằng cha này xem Kỳ Kỳ là món hàng gả đi để lấy tiền.

Trần Vỹ liếc thấy máu trên mặt Dương Ngọc Tú, lập tức giận mình, đứng bật dậy khỏi ghế.

Gã ta đi mấy bước đến bên cạnh hai người, một tay nắm lấy tóc của Dương Ngọc Tú kéo ra sau, lực rất lớn như muốn kéo rách da đầu cô ấy.

“Mẹ nó chứ, Dương Ngọc Tú có phải cô điên rồi không? Những vết thương này là sao? Nếu cô muốn chết, cô cút ra ngoài chết đi chứ? Vốn đã xui xẻo rồi, cô còn làm mấy việc này, cô muốn tôi tức chết à? Đồ ngu!”

Gã ta dùng sức ném Dương Ngọc Tú xuống đất.

“Ba…”

Hạo Hạo đứng ở bên cạnh, khẽ gọi một tiếng.

Cậu bé chưa từng thấy ba mình tức giận như vậy.

Kỳ Kỳ nghiêng đầu, há miệng cắn lấy cổ tay của Trần Vỹ.

Trần Vỹ bị đau, dùng sức hất Kỳ Kỳ ra: “Mày nổi điên cái gì? Mày và mẹ mày đều y như nhau! Hai người không thể để tao được bình tĩnh phải không? Được, dù sao con trai tao cũng chết rồi, Dương Ngọc Tú, chúng ta ly dị đi, con gái để cô nuôi, đừng hy vọng tôi cho cô một đồng!”

“Ba, đừng mà!”

Hạo Hạo nghe Trần Vỹ nói vậy, vội vàng bước lên vài bước, muốn ôm hai chân Trần Vỹ ngăn gã ta lại.

Nhưng cậu bé không thể đụng vào Trần Vỹ, chỉ có thế vây quanh gã ta, cứ lặp đi lặp lại câu đừng mà.

[Tôi là người tốt đừng mắng tôi: Cái thứ chồng gì vậy? Vợ mình bị thương, một câu quan tâm cũng không có, lại đòi ly dị?]

[Vân Trần Khanh Vinh: Tên đàn ông khốn nạn! Tức chết mất.]

[Con rắn lớn vui vẻ: Vừa nhìn là biết tên này trọng nam khinh nữ rồi, còn đánh phụ nữ nữa, thứ cặn bã, thứ người như vậy không xứng sống trên cõi đời này!]

[Xuân thu không tiếc: Điên mất thôi! Thứ đàn ông khốn nạn này mau chết đi!]

Ngay khi Hạo Hạo đang luống cuống, Kỳ Kỳ như thấy gì đó, dần dần trợn to mắt.

“Em trai…”

Cô bé chỉ thấy sau lưng Hạo Hạo, một vòng sáng đen kịt đang dần xuất hiện.

Hạo Hạo xoay người, lập tức biết đây là tín hiệu muốn cậu bé rời đi.

Cậu bé nhất định phải đi.

Hạo Hạo chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, toàn bộ hồn bị vòng sáng sau lưng hút lấy, từ từ lơ lửng.

Dương Ngọc Tú thấy cảnh này, hốt hoảng nhào đến: “Hạo Hạo!”

“Em trai!”

Sắc mặt của Trần Vỹ ở bên cạnh vô cùng khó coi, hai mẹ con đáng chết này đang làm gì vậy?

“Hai người giả thần giả quỷ muốn dọa tôi à? Hạo Hạo cũng không phải do tôi hại chết, hai người không dọa được tôi đâu!”

Nói thì nói vậy, nhưng gã ta vẫn nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng dường như có hơi lạnh lẽo, gã ta yên lặng đứng đó, run cầm cập.

“Mẹ ơi, chị ơi… Ba, tạm biệt.”

Hạo Hạo biết ba không nhìn thấy mình, nhưng cậu bé vẫn gọi một tiếng.

Sau đó, thân ảnh của cậu hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

“Hạo Hạo, đừng đi mà!”

Dương Ngọc Tú như dùng cả tay và chân với theo, nhưng chỉ đụng phải bức tường.

Cô ấy dựa vào tường, lớn tiếng khóc lóc.

Dường như muốn dùng hết nước mắt đời này vậy.

Sau lưng Dương Ngọc Tú, Kỳ Kỳ cũng vẫy vẫy tay: “Em trai, tạm biệt.”

Hốc mắt Kỳ Kỳ cũng hơi đỏ, dường như cũng biết…

Đây là lần cuối cùng cô bé được nhìn thấy em trai.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)