Dương Ngọc Tú mở mắt.
Ở nơi vốn trống không bây giờ lại xuất hiện một thân ảnh.
Hạo Hạo mặc một cái áo trắng tay ngắn, và một cái quần ca-rô.
Đó là lúc hỏa táng cậu bé, cô ấy đã tự tay mặc cho.
“Hạo Hạo!”
Dương Ngọc Tú thấy thân ảnh của Hạo Hạo, con ngươi rung động, cả người cô ấy cứng ngắc, dường như không dám tin mình được nhìn thấy Hạo Hạo đã chết.
Gương mặt Hạo Hạo tái xanh, con ngươi giãn to.
Đó là dáng vẻ lúc bị bịt chết của cậu bé.
Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô ấy, há miệng hít một hơi mới nói: “Mẹ, mẹ thấy con sao?”
Tay chân Dương Ngọc Tú như nhũn ra, lảo đảo đi về phía trước mấy bước, cuối cùng ngã xuống ở cách Hạo Hạo mấy bước.
“Hạo Hạo, là con sao?”
Môi cô ấy run rẩy, đưa tay thử dò xét trên người Hạo Hạo.
Bàn tay xuyên qua bả vai của Hạo Hạo, như chỉ chạm vào không khí.
Dương Ngọc Tú không tin muốn thử lại lần nữa, nhưng lần này cũng không chạm được.
“Mẹ, vô dụng thôi.”
Hạo Hạo thấy cô ấy như vậy, lắc đầu một cái.
Mặc dù cậu bé còn nhỏ, nhưng sau khi chết cũng đã biết được một số chuyện.
Sau này cậu bé không thể ôm mẹ và chị gái được nữa…
[Thật sự có thể nhìn thấy Hạo Hạo à? Vậy nếu tôi cũng chấm máu lên mí mắt, có thể cũng sẽ nhìn thấy quỷ không?]
[Tôi vừa thử giúp mọi người rồi, không thấy gì cả! Còn rất đau nữa! Tuyệt đối đừng thử!]
[Diễn cũng giống thật quá…]
[Nếu đây là diễn, tôi chỉ có thể nói diễn xuất của chị này quá tốt!]
Hạo Hạo đến bên cạnh mẹ, chậm rãi ngồi xổm xuống, khẽ dựa vào trong lòng mẹ.
Trong mắt cậu bé hoàn toàn lộ vẻ không nỡ.
“Mẹ, mẹ đừng quên Hạo Hạo nữa, Hạo Hạo không muốn mẹ quên Hạo Hạo đâu.”
Cả người Dương Ngọc Tú mạnh mẽ run rẩy.
Tay cô ấy run run, đặt nhẹ lên đầu Hạo Hạo, giống như lúc trước, vuốt ve đầu cậu bé một chút.
“Không, không đâu… Sau này mẹ sẽ không quên con.”
“Vâng, Hạo Hạo biết.”
Hạo Hạo nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại không có chút cảm xúc nào.
Giống như cậu bé cũng không tin lời cô ấy nói.
Ngày đầu tháng bảy đó, lúc cậu bé về đến nhà, chính tai nghe được mẹ nói với chị: “Kỳ Kỳ, sau này con đừng nhắc đến Hạo Hạo nữa, con không có em trai, mẹ… Mẹ cũng không có con trai, chỉ có một người con gái là con!”
Những lời này như kim đâm sâu vào lòng cậu bé, quanh đi quẩn lại ở trong đầu cậu bé.
Đây chính là lý do tại sao cậu bé lại không chịu rời đi.
Dương Ngọc Tú cũng nhớ rõ lời mình đã từng nói, khi đó cô ấy quá đau lòng, cô ấy cũng không còn cách nào, cô ấy không cố ý nói như vậy.
Cô ấy kích động muốn chạm vào Hạo Hạo, nhưng tay lại xuyên qua cơ thể cậu bé, cô ấy đã hoàn toàn sụp đổ.
“Hạo Hạo, con tin mẹ, mẹ sẽ không bao giờ quên con.” Vừa nói, Dương Ngọc Tú hốt hoảng lật ống tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay.
Chỉ thấy phía trên chằng chịt vết thương, thậm chí có vết thương vừa khép miệng không lâu.
“Mỗi ngày mẹ đều rất giận mình, sao mẹ lại làm ra loại chuyện đó, tại sao mẹ lại hại chết Hạo Hạo của mẹ! Tại sao người chết không phải là mẹ!”
[Trời đất, người này quá khủng khiếp! Rạch nhiều dao trên tay mình như vậy, hèn gì vừa nãy lại không chút do dự rạch lên lòng bàn tay mình.]
[Nếu thật sự muốn tự sát, sao cứa nhiều dao như vậy mà còn chưa chết? Chắc chắn chỉ đang ra vẻ mà thôi.]
[Có người chỉ biết nói cho sướng miệng, nếu cô ấy thật sự chết rồi, con gái của cô ấy phải làm sao đây? Hơn nữa tôi thấy Hạo Hạo chắc chắn cũng không muốn mẹ sẽ chết vì cậu bé.]
[Chắc chắn là chứng trầm cảm sau sinh rồi, nếu đi khám bệnh sớm một chút, chắc đã không xảy ra bi kịch thế này.]
Hạo Hạo và Kỳ Kỳ đều lộ ra vẻ mặt hốt hoảng.
Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh mẹ mình, ôm cô ấy: “Mẹ, mẹ đừng chết, Kỳ Kỳ không muốn mẹ chết!”
“Mẹ…”
Mắt Hạo Hạo từ từ chảy ra huyết lệ.