Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 86: -

Chương Trước Chương Tiếp

Đến khi cô ấy bình tĩnh lại, thì nghe giọng nói buồn ngủ của Kỳ Kỳ.

“Mẹ, em trai đã ngủ chưa?”

Cô ấy cúi đầu nhìn, thấy sắc mặt Hạo Hạo tái nhợt, nằm trong lòng cô.

Mà bàn tay đầy máu của cô ấy đang che lại mũi miệng của cậu bé.

Cô ấy bịt chết con trai của mình rồi!

Lúc nhận ra điều này cả người cô ấy cũng cứng lại.

Cô ấy điên cuồng gọi tên Hạo Hạo, hô hấp nhân tạo cho cậu bé, nhưng đã vô dụng.

Đến khi chồng cô ấy về, đã là ngày hôm sau.

Người chồng nhìn thấy tình trạng trong phòng, cũng giật mình sững người tại chỗ.

Sau đó, người chồng nói gã ta đang đến lúc quan trọng để thăng chức, không thể gặp phải tai tiếng thế này.

Hơn nữa Kỳ Kỳ cũng không thể mất mẹ.

Vì vậy bọn họ nói với người bên ngoài, Hạo Hạo vô tình để bản thân bị ngạt thở.

Không ai biết sự thật này.

Nhưng ngày đầu tháng bảy đó, cô ấy quá sợ hãi, cô ấy không dám nhìn cảnh Hạo Hạo trở về.

Cô ấy không dám đối mặt với Hạo Hạo.

Vì vậy, cô ấy vứt hết tất cả những thứ liên quan đến Hạo Hạo, giống như làm vậy thì sẽ không nhớ đến ngày hôm đó nữa.

Nhưng làm như vậy thì có ích lợi gì chứ?

Dương Ngọc Tú ngã quỵ xuống đất, hướng về phía góc tường khóc lóc: “Hạo Hạo, mẹ có lỗi với con, là lỗi của mẹ, con cứ trách mẹ, đừng trách chị của con, chị của con vô tội.”

Kỳ Kỳ nắm vạt áo của mẹ, nhỏ giọng nói: “Mẹ, em trai ở bên này rồi.”

Cô bé chỉ bên cạnh, là chỗ trống ở bên cạnh chiếc giường trẻ con.

Nơi đó, từng là giường nhỏ của Hạo Hạo.

“Mẹ, em trai nói em ấy không trách mẹ, em ấy chỉ muốn ở lại bên cạnh chúng ta, em ấy không muốn chúng ta quên đi em ấy.”

Kỳ Kỳ thuật lại từng câu từng chữ của em trai cho Dương Ngọc Tú nghe.

Dương Ngọc Tú đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Rốt cuộc cô ấy bị làm sao vậy?

Đó là con trai của cô ấy mà!

“Hạo Hạo, mẹ không quên con, đến giờ mẹ vẫn không quên được con!”

Sao cô ấy dám quên, mà sao có thể quên được chứ?

Kỳ Kỳ nhìn về phía em trai, sau một hồi, cô bé vội nói: “Mẹ, em trai nói em ấy phải đi!”

Khi biết mẹ sẽ không quên mình, cuối cùng Hạo Hạo cũng yên lòng.

Đã đến lúc cậu bé rời đi rồi.

Dương Ngọc Tú lập tức tỉnh ra: “Hạo Hạo, con đừng đi! Con để mẹ gặp con một chút đi! Đại sư, xin cô hãy giúp tôi với, cô để tôi gặp mặt Hạo Hạo đi!”

Kỷ Hòa lạnh nhạt nói: “Cô lấy mấy giọt máu của mình. Chấm lên trên mí mắt. Nhắm mắt lại kêu tên thằng bé, đến khi cô có thể thấy nhìn thấy thằng bé, hãy mở mắt lại.”

Dương Ngọc Tú nghe vậy, vội vàng đứng lên, mở ngăn tủ tìm được một cái kéo.

Cô ấy không chút do dự, rạch một vết thương ở trong lòng bàn tay, máu tươi lập tức tuôn ra.

Cô ấy chấm máu lên mí mắt của mình, nhanh chóng nhắm mắt lại, hô: “Hạo Hạo, mẹ ở đây, Hạo Hạo, con đừng đi. Hạo Hạo!”

Thậm chí ngay cả việc cầm máu cô ấy cũng không để ý.

[Hạo Hạo thật đáng thương, đứa trẻ ngoan như vậy, sao lại chết chứ?]

[Cho dù là mẹ cũng không có tư cách cướp đi mạng sống của con mình mà!]

[Tôi cảm thấy dì này hình như bị chứng trầm cảm sau sinh nhỉ? Chị dâu tôi cũng có một khoảng thời gian giống thế này.]

[Trầm cảm sau sinh! Tôi nhớ lúc trước cũng từng gặp, có một người mẹ tưởng chồng mình ngoại tình, còn mang con giáp thứ mười ba về nhà, cô ta đã giết người! Cuối cùng sau này có người nói người kia là con gái của cô ta!]

Dương Ngọc Tú cứ lặp đi lặp lại tên của con trai.

Dần dần, trong bóng tối, có một dáng người dần hiện lên.

“Hạo Hạo!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)