Hai chữ “Em trai” vừa được nói ra, Dương Ngọc Tú như bị điện giật, cả người run rẩy không ngừng.
Cô ấy khó khăn mở miệng, răng không ngừng run.
“Kỳ Kỳ, con nói gì vậy? Chắc chắn là con nhìn nhầm rồi, con… Con đâu có em trai gì đâu.”
Lời vừa dứt, mặt của cậu bé trai đứng ở trong góc càng rõ ràng hơn.
Kỳ Kỳ nhìn trong góc, vẫn nói: “Nhưng mà, thật sự là em trai.”
“Không phải! Con đừng nói bậy bạ nữa!”
Dương Ngọc Tú bịt miệng con gái, vẻ mặt trở nên điên cuồng.
[Con bà nó, chuyện gì vậy? Dáng vẻ của dì này nhìn đáng sợ quá, cô ấy không bị quỷ nhập đấy chứ?]
[Tại sao Kỳ Kỳ nói em trai, mà bà mẹ lại căng thẳng thế kia? Có điều mờ ám.]
[Thật sự là em trai hả? Không phải streamer và Kỳ Kỳ cùng nhau gạt người chứ?]
[Buồn cười thật đấy, những khán giả này hiểu rõ, lúc Kỳ Kỳ gặp phải chuyện này, streamer còn chưa xem bói đâu, bọn họ cùng nhau gạt mấy người kiểu gì?]
Kỳ Kỳ bị hành động của mẹ dọa sợ, miệng bị che, chỉ có thể ư ư mấy tiếng.
Dương Ngọc Tú ôm con gái, lên tiếng lần nữa: “Con không có em trai, đó không phải em trai con!”
Cô ấy lên tiếng, tay cũng dùng sức nhiều hơn, má Kỳ Kỳ dần dần đỏ lên.
“Con gái cô sắp không thở được nữa rồi kìa.”
Kỷ Hòa lên tiếng nhắc nhở.
Dương Ngọc Tú như không nghe thấy, còn đang ở trong mớ suy nghĩ của mình.
“Không có em trai, con không có em trai…”
“Ư…”
Mặt Kỳ Kỳ đỏ bừng, đôi tay vô lực vỗ vào cánh tay của Dương Ngọc Tú, ánh mắt cũng dại ra.
Ánh mắt Kỷ Hòa lạnh như băng, nghiêm túc quát lên:
“Cô đã hại chết một đứa trẻ, chẳng lẽ còn muốn hại chết một đứa nữa sao?”
Lời này như nện vào đầu Dương Ngọc Tú, cuối cùng cô ấy cũng bừng tỉnh.
Cô ấy chợt buông tay ra, hốt hoảng nhìn về phía Kỳ Kỳ.
“Kỳ Kỳ, mẹ không cố ý, con không sao chứ, là lỗi của mẹ, mẹ không nên dùng sức như vậy.”
Kỳ Kỳ há to miệng thở hổn hển, mắt cũng hơi ướt.
Lúc lâu sau, cô bé mới nhìn mẹ: “Mẹ, con thật sự rất sợ.”
“Xin lỗi, xin lỗi con!”
Dương Ngọc Tú ôm Kỳ Kỳ, bỗng khóc lớn.
Lời xin lỗi này, dường như là nói với Kỳ Kỳ, nhưng hình như là nói cho người khác.
[Nghĩ mà sợ, streamer vừa nói dì kia đã hại chết một đứa trẻ!]
[Là tội phạm giết người, mau báo cảnh sát.]
[Chậc, người cô ấy hại chết không phải là em trai của Kỳ Kỳ thật đấy chứ?]
[Tự hại chết con trai của mình, sao cô ấy lại có thể ra tay như vậy chứ? Kỳ Kỳ ở với cô ấy sẽ nguy hiểm lắm!]
Dương Ngọc Tú khóc xong, lau nước mắt, nhìn về phía Kỳ Kỳ.
Cô ấy biết Kỷ Hòa chắc chắn đã bói ra được tất cả, vậy lúc này đứa trẻ đứng ở góc tường, nhất định là con trai của cô ấy!
Cô ấy quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói với Kỷ Hòa: “Đại sư, là tôi có lỗi với Hạo Hạo, là tôi hại chết thằng bé. Nếu nó muốn đến lấy mạng thì để nó đến tìm tôi, đừng tìm chị của nó, được không?”
Kỷ Hòa thở dài không biết phải làm sao: “Cô vẫn không hiểu sao? Từ trước đến giờ Hạo Hạo không định làm hại hai người. Ngày đầu tháng bảy đó, thằng bé nhìn thấy cô vứt hết đồ của nó đi, cô nghĩ thằng bé sẽ cảm thấy thế nào?”
Dương Ngọc Tú cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà.
Suy nghĩ dần lan man.
Đó là hai mươi hai ngày trước.
Là kỷ niệm ngày cưới của cô ấy và chồng.
Nhưng hôm đó chồng cô ấy lại đi công tác, cô ấy mới cãi nhau với chồng mình một trận.
Hạo Hạo làm vỡ ly thủy tinh khiến tay bị thương, ngồi dưới đất khóc lớn, mà lúc cô ấy dọn dẹp cũng không cẩn thận bị thương ở tay.