Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 83: -

Chương Trước Chương Tiếp

Hai giờ chiều.

Kỷ Hòa để Lý Dũng cài đặt đầy đủ mọi thứ vào laptop cho cô.

Sau khi cài đặt xong, cô mở livestream.

Các fan hâm mộ đã chờ livestream từ lâu đã tràn vào như ong vỡ tổ.

Bình luận tràn ngập trên màn ảnh khiến Kỷ Hòa cũng kinh ngạc.

[Thương Tự: Chủ phòng đổi ống kính hả? Thật sắc nét!]

[Tiểu Hạ Hạ: Nét thật đó, nhưng tôi lại không thấy lỗ chân lông nào cả, tôi không tin, chủ phòng chắc chắn đã cài filter!]

[Tôi là người tốt đừng mắng tôi: Kỷ Hòa, chị thật đẹp, em yêu chị!]

[Khiêng một bao tải: Nhìn gương mặt này, tôi có thể ăn thêm hai chén cơm.]

“Chào buổi chiều.”

Kỷ Hòa chào hỏi như thường ngày, cũng không nói nhảm nhiều mà bắt đầu kết nối ngẫu nhiên.

Không biết là do mạng không tốt, hay là do nguyên nhân gì đó, lần đầu nhấn kết nối của hôm nay mãi mới được.

Trên màn hình, người cướp được cơ hội kết nối là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

Trong ngực cô ấy còn ôm một cô bé năm sáu tuổi, đang ngủ say.

“Streamer, xin chào, xin lỗi nha chờ tôi một chút.”

Dương Ngọc Tú nói nhỏ với Kỷ Hòa.

Chắc hẳn là sợ đánh thức cô bé ở trong lòng.

Cô ấy đứng dậy dặt cô bé lại trên giường, lúc này mới ngồi về chỗ cũ, chuyển đưa cho Kỷ Hòa tiền một quẻ bói.

“Streamer, tôi muốn nhờ cô xem giúp tôi một chút, có phải con gái tôi gặp phải thứ gì rồi không?”

Lúc nói đến mấy chữ cuối cùng, đôi mắt cô ấy lộ vẻ sợ hãi, giọng nói cũng nhỏ dần, giống như sợ bị nghe thấy.

[Vui vẻ đến mơ hồ: Ồ quao, lại gặp quỷ? Chắc không phải là duyên âm đâu ha?]

[Lưu cá sấu: Con gái nhỏ như vậy, không phải là duyên âm đâu…]

[Loạn tình người: Tôi từng nghe người lớn kể, con nít ba bốn tuổi có thể thấy mấy thứ mà chúng ta không thấy được, nhưng lớn lên sẽ hết thôi.]

[Heo con mài dao xoèn xoẹt: Khi còn bé tôi vẫn luôn nói ở trong tủ lạnh có hai đứa con nít, khiến ba mẹ bị dọa sợ, sau này mới biết là Haier Brothers, suýt nữa bị ba mẹ đánh chết.]

Ống kính mà Dương Ngọc Tú đặt có hơi cao, quay hết toàn cảnh trong phòng.

Giường mà cô bé ngủ không lớn, chắc hẳn là giường mua cho trẻ con. Nhưng điều kỳ quái là, mép giường rõ ràng còn một chỗ trống rất lớn, nhưng đứa trẻ lại không ngủ ở chính giữa.

“Khoảng mười lăm ngày trước, nửa đêm tôi tỉnh dậy, muốn xem thử chăn đắp cho Kỳ Kỳ có kín hay không, nhưng khi tôi vừa đến cửa phòng con bé, lại nghe tiếng con bé đang nói chuyện.”

“Lúc đó tôi không quan tâm lắm, lập tức đẩy cửa đi vào, thấy Kỳ Kỳ ngồi ở mép giường. Tôi hỏi sao con bé lại thức, Kỳ Kỳ trả lời tôi là…” Dương Ngọc Tú mím môi, hít sâu một hơi mới nói: “Con bé nói nó đang nói chuyện với người ta.”

“Nhưng lúc ấy trong phòng chỉ có mỗi con bé, nó nói chuyện được với ai chứ?”

Cả người Dương Ngọc Tú run rẩy, dường như đang trở về ngày hôm đó.

Kỳ Kỳ giương đôi mắt sáng tỏ, nhìn cô ấy chằm chằm, khiến cô ấy không lạnh mà run.

[Cá lau kính: Rõ ràng là buổi chiều, mà tôi bắt đầu thấy lạnh rồi!]

[Rượu Ngao: Có khi nào Kỳ Kỳ chỉ chơi trò nói chuyện một mình không? Lúc còn nhỏ tôi cũng thích nói chuyện một mình, còn đặt tên nhân vật nữa!]

[Duyên kiếp này: Đừng ngừng mà, nói tiếp đi!]

Dương Ngọc Tú xoay người liếc nhìn Kỳ Kỳ đang ngủ say, tiếp tục nói: “Lúc ấy tôi mệt quá, không muốn nghĩ nhiều. Nhưng chưa được mấy ngày, lại xảy ra một chuyện nữa! Lần này không phải ở nhà, mà là lúc tôi và Kỳ Kỳ đi chơi công viên.”

“Chỉ trong nháy mắt mà tôi đã không thấy Kỳ Kỳ đâu, con bé biến mất không thấy tăm hơi! Lúc ấy tôi rất sốt ruột, tìm kiếm con bé khắp nơi, cuối cùng lại thấy Kỳ Kỳ ở sau rừng cây nhỏ, tôi thấy con bé…”

Nói đến đây, đôi mắt Dương Ngọc Tú mở to, giống như vô cùng sợ hãi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)