Vào trong bếp, Lý Dũng lập tức đóng cửa phòng lại.
“Vợ, cô Kỷ coi số mệnh thật đó, em không thấy Weibo hay sao? Cô ấy đã xem mấy quẻ, đều chính xác luôn. Hơn nữa nếu không có cô ấy nhắc nhở anh đừng lái xe gần cây cối, e rằng ngày hôm đó mạng cũng chẳng còn rồi.”
Sau đó Lý Dũng cũng mới phản ứng được, nếu nện xuống vị trí kia, thì người xảy ra chuyện thật chỉ sợ là anh ta chứ không phải tổng giám đốc Kỷ.
“Với lại, em đừng nói mấy lời này ở trước mặt cô Kỷ nhé.”
“Anh cũng chẳng nói rõ ràng, làm sao mà em biết được người kia là Kỷ Hòa chứ?”
Lâm Vân lầm bầm một câu.
Như nghĩ đến gì đó, cô ấy lại chớp mắt: “Anh nói cô Kỷ coi số mệnh, sao lại không tính ra bản thân mình không phải con gái ruột của nhà họ Kỷ chứ?”
Lý Dũng sửng sốt một chút, kịp phản ứng lại: “Chắc chắn cô Kỷ có lo nghĩ của riêng mình. Được rồi, chúng ta mau mang đồ ăn sang đó thôi, đừng để cô Kỷ đợi lâu. Lát nữa em đừng có nói mấy lời này đó.”
Lâm Vân lườm một cái: “Được rồi được rồi, em biết mà.”
Trên bàn cơm, Lý Dũng và Lâm Vân ngồi ở một bên, đối diện là Kỷ Hòa.
Đồ ăn trên bàn phong phú bắt mắt, nhìn ra được người ta rất có lòng chuẩn bị.
Lý Dũng cười hỏi Kỷ Hòa: “Cô Kỷ à, cô ăn nhiều một chút, đừng có khách sáo.”
Lâm Vân ở bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, nói tiếp: “Vì bàn đồ ăn chuẩn bị cho cô, mà sáng sớm anh ấy đã dậy đi chợ mua đồ rồi. Trước đây bố mẹ anh ấy tới cũng không thấy anh ấy coi trọng vậy đâu.”
“Tiểu Vân.”
Lý Dũng thấp giọng hắng một tiếng, lại quay về phía Kỷ Hòa cười xấu hổ.
Kỷ Hòa vốn dĩ không đặt bầu không khí kỳ quái giữa hai người vào mắt, từ lúc thức ăn được bày hết lên bàn, tất cả lực chú ý của cô đều đặt trên những món đồ ăn kia hết rồi.
Cũng không cần Lý Dũng mời, cô lập tức cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Nhìn thấy hành động tự nhiên của Kỷ Hòa, mấy câu khách sáo Lý Dũng đang định nói cũng phải nuốt trở lại.
Anh ta và Lâm Vân cứ vậy nhìn Kỷ Hòa ăn.
Nhìn thấy đồ ăn trên bàn vơi dần, Kỷ Hòa mới chú ý tới hai người bọn họ: “Hai người không ăn sao?”
Lý Dũng lắc đầu: “Cô Kỷ, cô cứ ăn đi.”
Nhìn thấy Kỷ Hòa ăn say sưa ngon lành, mặc dù không ăn nhanh, lại rất đẹp mắt, nhìn vẻ mặt hạnh phúc này, không biết còn cứ ngỡ cô đang ăn sơn hào hải vị gì đó.
Trong lòng anh ta không khỏi nghĩ thầm, trước kia cô Kỷ vô cùng soi xét kén chọn, vốn dĩ anh ta còn lo lắng cô Kỷ ăn không quen, chẳng lẽ trình độ nấu ăn của anh ta tiến bộ rồi sao?
Nhưng mà từ sau khi rời khỏi nhà họ Kỷ, cô Kỷ cũng thay đổi nhiều thật.
Lâm Vân còn kinh ngạc hơn cả Lý Dũng, cô ấy đẩy đẩy Lý Dũng nói khẽ: “Đồ ăn của chúng ta làm sao ngon bằng đồ ăn mà đầu bếp nhà họ Kỷ làm…”
Phải biết Lý Dũng mang đồ ăn từ nhà họ Kỷ về không dưới một lần, đều nói là vì Kỷ Hòa không động đũa. Về mặt này nhà họ Kỷ không quan tâm lắm, nếu muốn thì có thể mang về.
Lý Dũng nhún nhún vai, anh ta làm sao mà biết chứ.
Sau khi Kỷ Hòa ăn uống no nê, ánh mắt nhìn Lý Dũng và Lâm Vân cũng dịu dàng không ít.
Cô tao nhã lau miệng, nói: “Tôi ăn no rồi, nếu hai người có gì muốn hỏi, cứ hỏi đi.”
“Cô Kỷ, cô đúng là như thần. Quả thật tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.”
Hai mắt Lý Dũng sáng lên, vội vàng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chuyển khoản hai nghìn cho Kỷ Hòa.
Lâm Vân thấy động tác muốn chuyển khoản của Lý Dũng, lập tức đưa tay ngăn lại.
“Anh làm gì đó?”
“Anh chuyển tiền quẻ cho cô Kỷ, em đừng có cản anh chứ.”
“Tiền quẻ hai nghìn?”
Lâm Vân giơ hai ngón tay lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Quẻ gì mà tận hai nghìn chứ? Lúc trước anh mời đại sư phong thủy đến xem nhà mình cũng chỉ mất ba nghìn.”
Hai nghìn một quẻ, cái giá này của Kỷ Hòa có đáng không?
“Cô Kỷ xem chuẩn lắm, em yên tâm đi, chắc chắn không khiến em thất vọng.”
Lý Dũng đẩy tay Lâm Vân ra, ấn mật khẩu thanh toán.
Lâm Vân ôi lên một tiếng, nhưng cũng không ngăn lại: “Lý Dũng!”
—Alipay đã nhận được hai nghìn.
Nghe thấy âm thanh thông báo chuyển khoản thành công, Lâm Vân mím chặt môi, quay đầu sang một bên.
“Cô Kỷ, cô xem giúp vợ tôi một chút đi.”
Lý Dũng mong đợi nhìn về phía Kỷ Hòa.