Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 76: -

Chương Trước Chương Tiếp

Mà chuyện nghiêm trọng nhất chính là năm đó, cô ấy không chỉ mất đi bố mẹ, mà ngay cả mạng của bản thân mình cũng nhiều lần kề cận cái chết.

Tất cả những ai tới gần cô ấy, đều sẽ gặp bất hạnh, cuối cùng sẽ rời khỏi cô ấy.

Mọi người đều nói cô ấy là sao chổi, là thứ xúi quẩy, sẽ hại chết bọn họ.

Mà ba tháng trước, bà nội cũng qua đời đã thành cọng rơm cuối cùng đè lên khiến Trần Nguyệt sụp đổ.

Người thân duy nhất trên thế giới này của cô ấy cũng mất rồi!

Giây phút đó, trong đầu cô ấy toàn là lời tự hỏi, tại sao người chết lại không phải là cô ấy chứ!

Bờ môi của Trần Nguyệt run rẩy: “Ý của cô là, bà nội?”

Là bà nội đã cứu cô ấy?

Kỷ Hòa hỏi: “Sau khi bà nội cô qua đời, mấy tháng nay cô không cảm thấy có gì khác biệt hay sao?”

Trần Nguyệt rũ mắt, ba tháng này cô ngơ ngác mà sống qua ngày, không dám đi ra ngoài gặp ai.

Vốn cứ nghĩ mình sẽ không nghĩ nổi ra ba tháng này đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nghe thấy câu hỏi của Kỷ Hòa, cô ấy bắt đầu nhớ lại.

Bởi vì lo lắng cô ấy xảy ra chuyện, cho nên bà nội đã sớm cất hết những đồ đạc có thể gây thương tổn đến cô ấy đi.

Mặc dù không hề ra khỏi cửa, nhưng cũng phải ăn cơm. Lúc đầu cô ấy còn đặt thức ăn ở ngoài, sau khi đem hết số tiền tiết kiệm đi quyên góp, không thể ăn thức ăn ngoài nữa, chuyển thành tự mua nguyên liệu làm đồ ăn.

Ba tháng qua, cô ấy đã cầm dao phay vô số lần, nhưng không lần nào bị thương cả!

Phải biết rằng, trước kia khi cô ấy chỉ đụng vào đồ vật nào hơi bén nhọn một chút thì sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tại vì sao ba tháng này, cô ấy lại giống như người bình thường rồi?

Cô ấy nhìn về phía Kỷ Hòa, bờ môi run rẩy: “Bà nội dùng mạng của bà để đổi cho tôi sao?”

Kỷ Hòa gật đầu: “Mấy đời trước bà của cô tích đức làm việc thiện, kiếp này vốn nên sống lâu trăm tuổi, thuận buồm xuôi gió. Mệnh của cô cũng rất khó ảnh hưởng đến bà ấy, nhưng vì bù đắp Ngũ Hành của cô, bà ấy chủ động từ bỏ tích lũy thiện hạnh, hy sinh tính mạng của bản thân mình, đánh đổi không vào luân hồi, đến bù đắp cho cô.”

“Tại sao lại như vậy?”

Trần Nguyệt che miệng lại, trong mắt đong đầy nước.

Bà nội vì cô ấy…

“Tại sao chứ? Tại sao bà nội lại làm như vậy chứ? Để cho tôi chết đi không phải tốt ư!”

Trần Nguyệt chảy nước mắt ngồi liệt trên mặt đất.

Kỷ Hòa than nhẹ một tiếng: “Bọn họ đều là người thân của cô, chỉ mong cô có thể sống sót.”

Rốt cuộc Trần Nguyệt cũng không nhịn được nữa, gào khóc.

[A Dã của tui: Đêm hôm khuya khoắt tôi ở trong chăn lau nước mắt, dùng hết mấy tờ khăn giấy rồi!]

[Ngoạm một miếng hết ba đứa ngốc: Cho dù có là sao chổi xui xẻo thì cũng là con nhỏ của bố mẹ thôi!]

[Vác một lần một bao: Chị gái nhỏ à, cô đừng tìm đến cái chết nữa! Mạng của cô không chỉ là của một mình cô.]

“Ầm!”

“Tìm được người rồi!”

Ngay lúc này, cửa sân thượng bị phá tan, cảnh sát bước nhanh chạy đến, kéo Trần Nguyệt vào bên trong.

“Cô gái, cô còn trẻ như vậy, có chuyện gì nghĩ quẩn mà lại muốn chết chứ?”

“Bố mẹ cô đâu?”

Trần Nguyệt dựa vào khuỷu tay của cảnh sát, trong mắt phản chiếu ánh trăng sáng tỏ.

Cô ấy sẽ không tìm chết nữa! Xem như là vì bà nội!

“Cô Kỷ Hòa, cảm ơn cô!”

Cô ấy nắm chặt điện thoại la lớn.

“Không cần cảm ơn tôi, là bà cô cứu được cô.”

Kỷ Hòa nhìn về phía bên phải Trần Nguyệt, nơi đó có một bóng người mờ mờ ảo ảo.

Bà lão tóc đã hoa râm, đau lòng vuốt ve gương mặt của Trần Nguyệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)