Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 75: -

Chương Trước Chương Tiếp

[Duyên kiếp này: !!! Tỉnh táo đi bạn ơi, bạn đang làm cái gì vậy?]

[Cá cá: Tôi sợ độ cao nha!]

[Cá chim trắng: Đây là có người muốn tự sát sao? Có ai biết chỗ này là chỗ nào không? Mau mau báo cảnh sát đi!]

[Vui đến mức mất trí: Có chuyện gì mà lại nghĩ quẩn đến độ đòi tự sát chứ? Suy nghĩ một chút xem bố mẹ của cô đã vất vả bao nhiêu để nuôi cô lớn chừng này, cô nhẫn tâm bỏ lại bọn họ sao?]

Trần Nguyệt nhìn bão bình luận bay đầy màn hình, hốc mắt dần đỏ lên.

“Bọn họ đều chết hết rồi! Tất cả là tại tôi, chính tôi là đứa xui xẻo nên mới hại chết bọn họ!”

“Chỉ cần tôi chết đi, thì sẽ không có ai phải chết nữa!”

Cô ấy kích động siết chặt điện thoại, dường như muốn bóp nát nó.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt của cô ấy rồi trượt xuống, nhỏ thành vệt ướt ở trên mặt đất.

Trên màn hình vụt qua một cái, dưới không trung là dòng người qua lại nhỏ như kiến hôi.

Cảnh này khiến cho những người đang xem livestream đều sợ đến nỗi mồ hôi lạnh đổ ròng ròng, chỉ sợ cô ấy ngã xuống.

“Nếu như tôi có thể lựa chọn, thà là tôi không được sinh ra, như vậy thì những người thân bên cạnh tôi có thể sống thật tốt!”

[Lấy quân cầm đầu: Người chị em này, có chuyện gì thì xuống rồi nói tiếp, ở đó quá nguy hiểm!]

[Queer: Cái gì mà đứa xui xẻo chứ? Cái này hoàn toàn là mê tín thôi!]

[Con mẹ nó, đây là mệnh *Thiên Sát Cô Tinh trong truyền thuyết đấy à, lần đầu gặp, hóa ra là như thế này.]

*Thiên Sát Cô Tinh: mệnh ám chỉ số mệnh của một người phải cô độc suốt đời. Tuy ác tinh có khía cạnh rất xấu nhưng không ảnh hưởng đến bản thân con người mà lại có ảnh hưởng vô cùng xấu xa đến những người xung quanh.

[Hại chết người trong nhà thì thôi đi, đừng có liên lụy đến người khác.]

Trần Nguyệt nhìn chằm chằm vào bão bình luận trên màn hình, đáy mắt càng trầm xuống.

Quả nhiên, cô ấy vẫn nên chết.

Cô ấy ấn mở camera trước, để điện thoại di động xuống, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.

Một lát sau, cô ấy chậm rãi đứng lên trên bậc lan can.

Trong màn hình, trên người Trần Nguyệt khoác một bộ áo trắng. Có gió thổi qua người cô ấy, mang theo một tia tuyệt tình dứt khoát.

Cô ấy cúi đầu nhìn hình ảnh của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Thế giới này đã sớm không còn gì khiến cô ấy lưu luyến nữa rồi.

Trần Nguyệt mở rộng bước chân, dần dần đi ra ngoài.

[Vân Trần Khanh Vinh: Không được! Streamer mau ngăn cô ấy lại nhanh lên!]

[Trọc Nhị: Tôi đã báo cảnh sát rồi! Tòa nhà cao tầng ở phía xa kia là công trình kiến trúc của thành phố S, nhà tôi ở ngay bên cạnh.]

[Khỉ con đáng yêu: Trời ạ, tôi không dám nhìn!]

Thấy Trần Nguyệt chỉ còn nửa bước nữa là nhô ra khỏi sân thượng, Kỷ Hòa ngồi ngay ngắn lại nói: “Bà cô thấy cô muốn tự sát, sẽ nghĩ như thế nào?”

Cả người Trần Nguyệt như sắp lộ ra ngoài không trung bỗng nhiên khựng lại một cái: “Bà nội…”

Bà nội đã qua đời.

Bây giờ cô ấy muốn xuống dưới để gặp lại bà nội!

“Mạng của cô là do bà của cô bảo vệ, nếu cô cứ nhảy xuống như vậy, không chỉ lãng phí tấm lòng của bà ấy, mà còn lãng phí một mạng của bà ấy nữa.”

Con ngươi kiên định của Trần Nguyệt run rẩy, trở lại cầm điện thoại lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện ở trên màn hình.

“Lời này của cô có ý gì?”

“Mệnh của cô vô cùng đặc biệt, Ngũ hành khuyết thiếu, Thiên Sát Cô Tinh, người ở bên cạnh cô sẽ không ngừng gặp vận rủi. Huống hồ…”

Theo lời Kỷ Hòa nói, sự tuyệt vọng trong mắt Trần Nguyệt càng lúc càng đậm.

“Huống hồ cái gì…”

Bình luận nhiều người không nhìn nổi.

[Kỷ Hòa cô còn là người không đấy? Cô không an ủi người khác, lại còn nói mấy loại lời này.]

[Nhân phẩm thật kém, đường cũng trở nên tối tăm rồi.]

[Kỷ Hòa, nếu như chị gái nhỏ này nhảy lầu, thì cô chính là đầu sỏ đấy!]

Nhưng Kỷ Hòa cũng chẳng phản ứng lại màn bão bình luận kia, cô chăm chú nhìn Trần Nguyệt.

“Huống hồ, xem số mệnh của cô ba tháng trước, đã là giờ tử rồi.”

Con ngươi Trần Nguyệt lập tức co rút lại.

Khi cô ấy còn bé, trong nhà luôn luôn dự trữ sẵn băng gạc cồn đỏ. Cho dù là mẹ hay bà nội của cô ấy, kiểu gì bọn họ cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thậm chí năm đó khi cô ấy mười tuổi, mẹ của cô ấy còn bị ngã từ trên tầng xuống, gãy chân phải nằm viện ba tháng. Năm mười hai tuổi đó, bố cô ấy bị tai nạn xe cộ, một tay bị tàn phế, bị nhà máy sa thải. Lúc cô ấy mười bảy tuổi, mối tình đầu khi ở bên cô ba tháng liên tiếp gặp chuyện không may, cho nên cuối cùng mối tình đầu nói chia tay với cô ấy.

Đủ loại chuyện như thế, nhiều không kể xiết.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)