“Không được, không được… Tôi không muốn ngồi trên xe lăn…”
“Đại sư, đại sư, cô cứu tôi!”
Mạnh Phi Văn quay qua Kỷ Hòa, nước mắt chảy ròng ròng, đau khổ cầu xin: “Đại sư, cô mau cứu tôi, tôi thật sự không thể tàn phế được… Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi! Không phải cô là đại sư sao? Không phải cô giỏi lắm sao? Cô nhất định có cách cứu tôi đúng không?”
Kỷ Hòa nhìn Mạnh Phi Văn, lắc đầu.
Kết cục của Mạnh Phi Văn rất thảm, nhưng đây là thứ cậu ta nên nhận lấy. Người như cậu ta không xứng đáng được đồng tình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây