Tuy nhiên, đúng lúc này, có một bàn tay vươn tới đỡ lấy lưng cô ấy.
Không biết có phải là ảo giác của Dương Tô Nhiên hay không, cô ấy luôn cảm thấy dường như trên tay Kỷ Hòa có ma lực gì đó.
Được cô đỡ, nhịp tim dồn dập của cô ấy từ từ bình tĩnh lại, không khó chịu nữa.
“Cô đã hiểu tại sao tôi đưa cô tới đây chưa? Không chỉ là cứu em gái của cô.” Âm thanh Kỷ Hòa nhàn nhạt vang lên.
“Hôm nay, người bị hại là em gái của cô; nếu để chuyện này tiếp tục phát triển, sẽ có càng nhiều cô gái bị hại, họ cũng sẽ là em gái của người khác. Không phải lần nào tôi cũng có thể kịp thời đến cứu họ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây