Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 52: -

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm, đèn bên trong sở cảnh sát vẫn còn sáng trưng.

Sau khi Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm ngủ lại ở nhà họ Tôn một đêm thì đã đưa Chung Chí Kiệt quay về.

Còn về tung tích của Tiểu Dung thì Ninh Vân Dương đã báo cáo lại cho cảnh sát Trương, đích thân cục trưởng đã ra lệnh, giao cho cảnh sát Trương làm người chịu trách nhiệm chính, nhất định phải cứu Tiểu Dung ra.

Nhưng họ cũng phải đề phòng người nhà họ Tôn.

Đặc biệt là khi bố của Tôn Hồng Phi là trưởng thôn của thôn Thạch Đầu, ở thôn Thạch Đầu người nhà họ Tôn rất được kính trọng, nếu như hành động thiếu suy nghĩ thì họ lo là sẽ xảy ra xung đột với người dân trong thôn.

Họ bị thương không sao, nhưng tuyệt đối không thể làm hại đến người dân được.

“… Cụ thể là như thế, Vân Dương biết chính xác vị trí của Tiểu Dung nên cậu ấy sẽ dẫn một đội nhỏ đi cứu người, những người còn lại phối hợp hành động với Vân Dương. Nhớ kỹ, trừ khi là trường hợp bắt buộc, nếu không thì tuyệt đối không được ra tay với người dân trong thôn!”

Số trường hợp vì cứu được những người bị lừa bán mà xảy ra xung đột với người dân không phải là ít.

Cảnh sát Trương hiểu rất rõ những thôn dân này đoàn kết đến mức nào, ông ấy không muốn nhìn thấy cảnh tượng cả hai bên đều bị thương.

Cảnh sát Trương quát lên: “Có nghe rõ chưa?”

“Nghe rõ rồi ạ!”

“Được, hành động!”

Sương vẫn còn giăng đầy trời.

Ánh trăng ẩn mình sau đám mây, lặng lẽ lộ ra một góc nhỏ.

Các cảnh sát mặc áo chống đạn trên người, làm theo chỉ thị, nhanh chóng tiến vào thôn Thạch Đầu, vào sẵn vị trí.

Ninh Vân Dương chớp mắt ra hiệu cho Tiểu Lâm, chỉ vào kho thóc nằm cách đó không xa.

Tiểu Lâm gật đầu, bước về phía đó, mở cửa một cách dứt khoát.

Mấy cảnh sát còn lại quan sát xung quanh.

Ninh Vân Dương dùng chìa khoá mình mang đến để mở khoá, nhanh chóng bước xuống dưới, Tiểu Lâm theo sát phía sau.

Không lâu sau Tiểu Dung đã được hai người họ đưa lên.

Cảm giác được quay lại thế giới bên ngoài khiến cô ấy không kìm được, hai mắt đỏ hoe, khẽ nức nở.

“Suỵt.”

Ninh Vân Dương nhíu mày lại, dường như nghe thấy âm thanh gì đó.

Ngay sau đó giọng của Tôn Hồng Phi vang lên.

“Mấy người là ai?”

Ninh Vân Dương và Tiểu Lâm quay sang nhìn nhau, nhanh chóng đưa Tiểu Dung ra ngoài.

Thấy ba người họ bước ra từ kho thóc thì trong mắt Tôn Hồng Phi toát lên sự hoảng loạn, nhưng không được bao lâu đã bình tĩnh lại.

Anh ta lớn tiếng hét lên: “Cảnh sát cướp vợ người khác kìa!”

Giọng nói này như một chiếc móng vuốt xé rách cả bầu không khí.

Người dân của thôn Thạch Đầu bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.

Từng ngọn đèn được châm sáng, âm thanh di chuyển của mọi người cũng lần lượt vang lên.

Ninh Vân Dương không thể quan tâm đến vết thương trên người Tiểu Dung nữa, anh ấy bế đối phương lên, nói với Tiểu Lâm: “Đi trước mở đường đi.”

Nếu còn không đi thì sẽ muộn mất.

Dù đang bế Tiểu Dung nhưng Ninh Vân Dương vẫn đi rất nhanh.

Tiểu Lâm và những đồng nghiệp khác đứng phía sau ngăn người nhà họ Tôn lại.

Cửa thôn cách đây không xa, xe không thể lái vào tận đây được nên chỉ có thể đậu ngay trước cửa thôn.

Bước chân của Ninh Vân Dương dần nhanh hơn, ngay khi anh ấy sắp ra được bên ngoài thì thôn dân đã nhào đến.

“Bỏ người xuống!”

Ninh Vân Dương dùng cơ thể mình che chở cho Tiểu Dung, né tránh sự bao vây của các thôn dân một cách khó khăn.

Nhưng số người xông lên vây lấy hai người họ ngày càng nhiều, anh ấy vừa tìm được một lỗ trống thì ngay sau đó đã có người xuất hiện chen ngay vào đó.

“Đệch!”

Ninh Vân Dương không nhịn được phải thốt lên câu chửi tục, nhưng cánh tay đang bế lấy Tiểu Dung thì không hề buông ra, vẫn cố gắng xông ra ngoài.

“Anh Ninh, để bọn em giúp anh!”

Giọng nói của Tiểu Lâm vang lên từ phía sau.

Các cảnh sát đẩy đám đông ấy ra, tạo thành một vòng tròn nhỏ bảo vệ Ninh Vân Dương và Tiểu Dung ở giữa, từ từ đi ra ngoài.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)