Đợi khi trưởng thôn rời đi, Ninh Vân Dương khoá cửa phòng lại, cẩn thận kiểm tra cả căn phòng một lượt với Tiểu Lâm, ở đây không có đặt máy quay lén và máy nghe lén.
“Anh Ninh, trưởng thôn đó có vấn đề.”
“Thằng ngu cũng có thể nhìn ra.”
Ninh Vân Dương hừ lạnh một tiếng, thứ đáng tiền nhất trên người anh ấy chính là chiếc đồng hồ đó, có giá tận tám nghìn tệ đấy, lão già đó không nhìn gì khác, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ của anh ấy, đúng là gian manh.
Tiểu Lâm hạ thấp giọng nói: “Anh Ninh, vậy chúng ta phải làm gì tiếp đây?”
“Ở đây trông chừng giúp tôi, tôi xuống dưới xem sao.”
“Hả?”
Tiểu Lâm thấy Ninh Vân Dương đi thẳng đến cửa sổ, đưa chân phải ra ngoài rồi nhảy xuống dưới.
“Anh Ninh…”
Đây là lầu ba đấy!
Cậu ấy vội vàng bước đến đó muốn cản Ninh Vân Dương lại, nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì hai mắt đã trợn tròn lên.
Cậu ấy chỉ thấy Ninh Vân Dương mượn ban công lầu hai làm bệ đỡ rồi nhẹ nhàng đáp đất, nhanh chóng chạy vào một góc khuất.
Mục tiêu của Ninh Vân Dương chính là kho thóc đang nhốt con gái Chung Chí Kiệt mà ông ấy đã kể.
——
Ninh Vân Dương dạo quanh một vòng kho thóc, nhà kho này không lớn lắm, chỉ có một cánh cửa ra vào và một khung cửa sổ nhỏ bằng gỗ.
Ninh Vân Dương cao một mét tám mươi tám, nhưng khi đứng ở nơi cao nhất gần bức tường thì vẫn phải đưa tay lên mới với tới được ô cửa sổ đó.
Anh ấy đi qua đi lại tận vài lần, thử đẩy nhẹ cửa ra.
Cửa không khoá.
Ninh Vân Dương đứng dựa vào tường, vừa đẩy cửa ra thì đi thẳng vào trong ngay, sau đó nhanh nhẹn đóng cửa lại.
Trong phòng không mở đèn nên hơi tối.
Ninh Vân Dương mất một lúc để thích ứng hoàn cảnh bên trong, nhờ vào ánh sáng rọi từ cửa sổ để kiểm tra kho thóc.
Lúc Chung Chí Kiệt chạy ra ngoài thì vội vội vàng vàng, cũng không nói rõ rốt cuộc cửa hầm đó nằm ở đâu. Chỉ nói là nằm cập bức tường, bên trên có phủ rơm rạ mà thôi.
Anh ấy đi dọc theo bức tường, đôi lúc sẽ ngồi xuống để gõ thử xuống mặt đất.
Nhưng vòng tới vòng lui một lúc cũng không phát hiện ra gì.
“Anh Ninh, con trai của trưởng thôn sắp đến rồi!”
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Tiểu Lâm.
Mặt Ninh Vân Dương tối sầm lại, ánh mắt liếc nhìn xuống mặt đất, cẩn thận quan sát lại lần nữa.
Bỗng nhiên anh ấy nhìn thấy thứ gì đó, mắt dính chặt vào nó.
“Con trai trưởng thôn vào đến sân rồi!”
“Đi ra ngoài rồi.”
Tôn Hồng Phi vừa bước vào sân nhà mình thì đã thấy Ninh Vân Dương đi từ góc đằng kia ra, áo khoác cột ngang eo, anh chà sát cánh tay trông như vừa đi từ nhà vệ sinh ra.
“Anh là ai? Sao lại ở nhà của tôi?”
Mặt anh ta tối sầm lại, giọng nói rất lạnh lùng.
Ninh Vân Dương vờ như bây giờ mới nhìn thấy anh ta, vội vàng tiến lên trước đưa tay ra nói: “Chào anh, tôi và em trai ở nhờ lại đây một đêm.”
“Ai đồng ý chứ?”
Tôn Hồng Phi không thèm ngó ngàng đến cánh tay đang vươn ra kia, hỏi ngược lại.
“Tiểu Phi, lễ phép với khách chút đi.”
Trưởng thôn nghe có âm thanh bên ngoài thì bước ra, trừng mắt với Tôn Hồng Phi như một lời cảnh cáo, lên tiếng nhắc nhở.
Tôn Hồng Phi nhìn thấy bố mình thì vẻ mặt cũng dịu đi phần nào, nhưng giọng điệu vẫn ngang bướng như thế: “Ở thì ở, đừng ra ngoài đi lung tung, nếu như nhà chúng tôi thiếu mất thứ gì thì đừng trách chúng tôi báo cảnh sát.”
“Đương nhiên rồi.”
Ninh Vân Dương cười, lịch sự đáp lại.
Tôn Hồng Phi hừ một tiếng, đi lướt ngang qua anh ấy để vào nhà.
Trưởng thôn thở dài, lên tiếng nói: “Ngại quá, trước đây Tiểu Phi không phải như vậy đâu, kể từ lúc nó bị thương ở chân thì đã trở nên nóng nảy như vậy đấy. Cậu đừng để trong lòng nhé. À đúng rồi, tối nay tôi bảo vợ tôi chuẩn bị một vài món ăn, cậu và em trai cùng ăn cơm với bọn tôi nhé.”
“Như vậy không hay cho lắm nhỉ?”
Ninh Vân Dương liên tục từ chối nhưng vẫn không lay động được ý định của trưởng thôn nên đã đồng ý với ông ta.
Về đến phòng, nụ cười trên mặt anh ấy tắt ngúm, đôi mắt toát lên sự lạnh lẽo.
“Anh Ninh, có phát hiện gì không?”
“Có…”
Ninh Vân Dương tháo chiếc áo khoác đang cột ngang eo xuống, lắc vài cái.
Cậu ấy thấy trên bề mặt của vài chiếc cúc áo có dính vết máu trông còn rất mới.
“Tìm được Tiểu Dung rồi.”