Thấy sắc mặt Hứa Nghênh Xuân trở nên khó coi, Vương Cát thừa thắng xông lên.
“Em nghĩ mà xem, Diêu Quảng Chí trở lại không có nghĩa là một cuộc sống mới bắt đầu. Em tưởng là khi ông ta trở lại thì hai người có thể bắt đầu phấn đấu lại rồi có một cuộc sống tốt à? Không! Bọn em sẽ chỉ mới bắt đầu trả món nợ một trăm nghìn! Bọn em thật sự có thể trả lại số tiền này à?”
“Cho dù thật sự có thể trả hết thì đến lúc đó, Tiểu An đã bao nhiêu tuổi rồi? Càng ngày càng có nhiều chỗ phải tiêu tiền, em thật sự có thể chu cấp tiền bạc đủ cho nó sao?”
“Đi theo Diêu Quảng Chí, em sẽ không bao giờ có một cuộc sống tốt đẹp! Tôi nói thật, không bằng Diêu Quảng Chí cứ chết trong vụ tai nạn mỏ kia mà không trở về, một trăm nghìn đấy là tiền bồi thường cho hai mẹ con em trong mấy năm qua!”
Nghe những lời của Vương Cát, Hứa Nghênh Xuân dần rơi nước mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây