Dưới sự chỉ dẫn của Kỷ Hòa.
Cô nàng này bắt đầu trúc trắc học theo.
Nhìn từ khách quan thì cô nàng này quả thật không phải là người có tài năng thiên bẩm.
Cơ thể khá cứng ngắc, trí nhớ cũng không tốt lắm.
Một động tác cũng cần Kỷ Hòa làm đi làm lại nhiều lần mới miễn cưỡng nhớ kỹ được.
Đến cuối cùng, chính cô nàng cũng thấy hơi xấu hổ.
“Hay là… em không học nữa?”
Cô ấy thực sự rất kém cỏi, như vậy sẽ làm cho Kỷ Hòa rất tốn sức.
Nhưng Kỷ Hòa vẫn nói: “Không sao cả, em muốn học thì cứ học thôi.”
Bất kể là lặp lại bao nhiêu lần.
Kỷ Hòa cũng không thể hiện ra vẻ mất kiên nhẫn nào.
Giọng điệu và động tác vẫn dịu dàng như cũ.
Đến cuối cùng, cô còn tự cầm tay dạy cô nàng.
“Eo phải thẳng lên.”
“Cánh tay không phải hạ xuống, mà phải nâng lên một chút.”
Tay Kỷ Hòa để trên eo cô nàng, giơ tay nâng cánh tay cô ấy lên.
Tự mình sửa đúng tư thế của cô ấy.
Làm cho bão bình luận nhìn mà hét ầm lên.
[Áaa, tui cũng mún được chị Kỷ ôm eo!!]
[Kỷ Hòa dịu dàng thiệc đó! Tui cũng muốn được chị Kỷ dạy nữa!]
[Tôi hâm mộ chị gái nhỏ này quá đi mất thôi! Cô ấy không những được chị Kỷ ôm eo, mà còn được nắm tay nữa chứ.]
[Bây giờ tôi mua vé xe thì còn đến kịp khum?]
Kỷ Hòa quả thực rất dịu dàng, có một sức cuốn hút khác biệt.
Lại nhìn sang góc nghiêng gần trong gang tấc của Kỷ Hòa.
Hoàn hảo không giống thật, ngay cả tí tì vết cũng không có.
Gương mặt của cô nàng dần dần đỏ bừng!
Hóa ra một người đẹp đến trình độ nhất định.
Thì ngay cả người cùng giới cũng sẽ không kìm được mà rung động!
Dưới sự chỉ dẫn của Kỷ Hòa, cô nàng vốn từ người không biết chút gì, bỗng tiến bộ mắt thường cũng có thể thấy được.
Nhảy ra một loạt động tác cũng ra dáng ra hình.
Đám đông vây xem cũng phối hợp vỗ tay cổ vũ, tặng cho cô nàng dũng khí lớn lao.
Chỉ có một động tác là cô nàng làm thế nào cũng không ổn được.
Đó là tư thế nhảy lên cao, lộn ngược trong không trung.
Tư thế này có yêu cầu rất cao đối với phần chân và lực trọng tâm.
Người không có nền tảng sẵn thì rất khó để hoàn thành.
Cô nàng tập thử hồi lâu nhưng vẫn luôn thất bại.
Nhưng cô ấy vẫn rất vui vẻ:
“Không sao cả, có thể học được nhiều như vậy, em đã vui lắm rồi ạ!”
“So với lúc ban đầu em không biết một tí gì cả, thì bây giờ đã tốt hơn rất nhiều rồi!”
Những động tác này có rất nhiều chỗ khó nhảy.
Nếu như không có Kỷ Hòa bên cạnh, thì e rằng cả đời này cô ấy cũng không dám thử.
“Suy cho cùng thì em cũng không có nền tảng trước, động tác này hay là mình cứ bỏ qua thôi.”
Nhưng Kỷ Hòa lại nói: “Em có thể thử lại lần nữa.”
Cô nàng: “Dạ?”
“Em cứ yên tâm nhảy cao hoàn thành động tác này đi. Lúc em rơi xuống, chị có thể đỡ được em.”
[Wao, định làm như thế sao? Nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm đó!]
[Đúng đó, cô gái này căn bản không có năng lực tự mình tiếp đất, nhỡ đâu thất bại, làm không ổn là ngã bị thương đó.]
Cô nàng cũng suy xét tới việc này nên hơi do dự.
Nhưng Kỷ Hòa nói: “Cứ tin vào chị.”
Giọng Kỷ Hòa rất bình thường.
Nhưng quái lạ lại đem đến cho người ta một cảm giác an tâm.
Dường như chỉ cần có cô ở đây, thì trời sập xuống cũng không phải lo lắng.
Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nàng vẫn đồng ý.
Một phần là tin tưởng Kỷ Hòa.
Một phần khác là…
Cô ấy thật sự rất muốn hoàn thành động tác này.
Đây là lần đầu tiên cô ấy thử múa kiếm, nên cô ấy cũng muốn để lại một kết quả vừa lòng mình.
Gom đủ dũng khí, cô nàng bắt đầu nhảy về phía không trung.
Lúc bắt đầu làm động tác này, cô ấy không khỏi có phần sợ hãi.
Suy cho cùng với độ cao và tốc độ này.
Một khi không đứng vững, thì chắc chắn sẽ ngã rất thảm.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Lúc cô nàng sắp rơi xuống đất.
Thì Kỷ Hòa đang đứng một bên, bỗng như mũi tên rời cung phi ra ngoài.
Thẳng tay ôm lấy eo của cô nàng, đỡ lấy cô ấy.
Khi hai người tiếp đất đều được giảm xóc.
Vững vàng kết thúc động tác này.