Khi bác gái Lý thấy Kỷ Hòa đi ra cũng hơi sửng sốt.
Sau đó bà ấy nói: “Cô gái, cô mặc bộ đồ này trông rất xinh đẹp đấy!”
“Tôi nhớ hình như bộ này còn có một cây kiếm đồ chơi đi kèm, đợi tôi đi lấy cho cô.” Nói xong bác gái Lý cúi người, ra sức tìm kiếm cái kiếm trong đống đồ vật lung tung.
Không ngờ bác gái Lý lại thật sự tìm ra được một thanh kiếm đưa cho Kỷ Hòa.
Mặc dù chỉ là một thanh kiếm đồ chơi, nhưng đã lâu lắm rồi Kỷ Hòa không cầm tới những thứ này.
Khi Kỷ Hòa cầm kiếm trong tay, bệnh nghề nghiệp kiếp trước vô thức trỗi dậy.
Kỷ Hòa vô thức xoay một đường kiếm thật đẹp.
“Đẹp lắm!”
Sau lưng cô đột nhiên vang lên tiếng hoan hô, còn có vài người vỗ tay, huýt sáo.
Chẳng biết vài người đi đường này đã vây quanh từ lúc nào. Bọn họ nhìn Kỷ Hòa mặc Hán phục và cầm kiếm còn tưởng rằng cô đang biểu diễn tiết mục nào đó, thế nên nhốn nháo hối thúc:
“Đẹp lắm đẹp lắm! Cô đang biểu diễn tiết mục gì đó?”
“Lại một lần nữa, lại một lần nữa nào!”
Kỷ Hòa suy nghĩ một chút rồi gật đầu nhẹ.
Cô có thể múa vài bộ kiếm pháp trừ quỷ thông thường, bỏ đi một vài động tác không quá thích hợp để biểu diễn.
Hiệu quả chắc là cũng không tệ đâu nhỉ?
Kỷ Hòa tính toán thăm dò thử đi về trước mấy bước. Đã lâu lắm rồi cô không cầm kiếm, vốn cho rằng động tác sẽ không trơn tru, nhưng kiếm vừa cầm vào tay, cảm giác quen thuộc nhanh chóng ập tới.
Giống như thể Kỷ Hòa đã quay lại kiếp trước, quay về khoảng thời gian cô và các sư huynh đệ cùng nhau luyện kiếm.
Thân hình Kỷ Hòa thanh mảnh, động tác nhẹ nhàng, từng mũi chân được đặt xuống cũng có quy tắc của nó, giống như đang khiêu vũ.
Mặc dù cô chỉ cầm thanh kiếm đồ chơi nhưng mang tới cảm giác như cô đang múa kiếm thật.
Mềm mại nhưng trong đó vẫn lộ ra khí khái hào hùng, mạnh mẽ.
Bão bình luận ngập trong những tiếng gào thét điên cuồng:
[Nuôi bé Ly: Mẹ ơi, chị Kỷ thật đẹp!]
[Một cây lạp xưởng nhỏ: Nhìn thân pháp này của chị Kỷ liệu có phải đã từng tập luyện không? Sao tôi cứ có cảm giác như đang xem bản cắt ghép hậu kỳ của một bộ phim truyền hình nhỉ?]
[Dụ Ngôn truyền lời: Có vẻ Kỷ Hòa khống chế sức lực rất tốt, một kiếm cô ấy vừa mới vung ra kia khiến tôi nhớ tới “Một kiếm sương giá mười bốn châu”.]
[Thật sự là một bữa tiệc thị giác thịnh soạn! Mọi người có hiểu được không!]
Cách một màn hình mà màn múa kiếm này đã mang lại hiệu quả thị giác khiến lòng người rung động thì càng không cần nói tới những thôn dân đang vây xem ở hiện trường.
Có đứa bé vỗ tay, giọng con nít non nớt nói: “Mẹ, hình như con thấy nữ hiệp rồi!”
Có nhóm người tụ lại nói thầm:
“Lúc nãy rõ ràng tôi thấy bộ đồ đó rất bình thường, sao bây giờ lại trông nó cũng khá đẹp nhỉ.”
“Tôi có hơi động lòng, có thể là bộ đồ này khi mặc lên người có hiệu quả tương đối tốt.”
“Vậy có nên thuê một bộ không?”
“Được đó!”
Bàn bạc xong hai người họ đi tới hỏi Kỷ Hòa:
“Cô gái, cô mặc bộ đồ nào thế? Chúng tôi cũng muốn bộ như vậy.”
“Là kiểu này.”
Có không ít bộ đồ có kiểu dáng tương tự, Kỷ Hòa chỉ mấy bộ cho bọn họ xem.
Một cô gái không yên tâm, liên tục nhấn mạnh:
“Chúng tôi muốn bộ đồ giống y như đúc trên người cô ấy.”
“Tôi cảm thấy mấy bộ này đều quá xấu, chỉ có bộ trên người cô là đẹp mắt nhất.”
“Đây thật sự là cùng một kiểu à? Sao tôi cứ cảm thấy không được đẹp như bộ cô đang mặc?”