Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 396: -

Chương Trước Chương Tiếp

Nhưng không ngờ rằng, vừa nghe thấy câu trả lời của anh ta, những người kia nhanh chóng lắc đầu nói:

“Hạ Phong là ai? Không biết.”

“Tôi còn tưởng là ngôi sao lớn nào cơ, thôi tản ra đi!”

“Một cây quạt rách mà đòi bán bốn mươi tệ, lại còn tìm ngôi sao nhỏ ở hốc nào chui ra ký tên… Cho không tôi còn chẳng cần nữa là!”

Hạ Phong: “…”

Đúng vậy, những người ở trong thôn nhỏ này cơ bản không theo đuổi ngôi sao.

Ngôi sao mà những thôn dân này biết đều là những diễn viên nổi tiếng nhiều năm như Lương Nhất Hủ, Tào Khiết, kiểu người “nổi tiếng trên mạng” như anh ta, mặc dù rất nổi tiếng ở các thành phố lớn, nhưng lại không được ai biết tới ở nông thôn cũng là chuyện bình thường.

Anh ta chủ quan nên bây giờ mất mặt, thật sự muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào.

Kỷ Hòa nhìn dáng vẻ lúc này của Hạ Phong thì không nhịn được mà bật cười.

Thật sự rất buồn cười, người không thích cười như cô cũng không nhịn được cười.

Cô đã biết Hạ Phong ngốc, nhưng không ngờ lại ngốc tới như vậy!

Cô vẫn nên dựa vào chính mình thôi.

Kỷ Hòa dạo quanh một vòng quanh cửa hàng của bác gái Lý, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở mấy bộ đồ cổ trang, hỏi bà ấy: “Đây là cái gì?”

Bác gái Lý nói: “Người trẻ tuổi bây giờ không phải thích mấy thứ kiểu Hán phục hay cổ trang sao? Tôi xem douyin thấy mấy người trẻ tuổi thích mặc mấy đồ như vậy để chụp ảnh cho nên nhập về vài bộ để cho thuê, giá gốc một tiếng một trăm đồng.”

“Rõ ràng mấy món này là trào lưu trên douyin nhưng không biết tại sao ở đây lại chẳng có ai thuê, mấy món đồ này cứ mốc meo ở đây.”

Kỷ Hòa gật gật đầu: “Vậy tôi bán cái này vậy.”

Bão bình luận nhìn thấy lựa chọn của Kỷ Hòa thì trở nên gấp gáp:

[Sao Kỷ Hòa lại chọn thứ này? Cái này khó bán lắm đấy!]

[Đúng vậy, bộ Hán phục được may khá ẩu, nhìn là biết không đẹp như đồ được may ở cửa hàng chuyên may Hán phục. Nếu tôi mà là chị gái thích đồ hồi xưa thì chắc chắn sẽ khinh thường không thèm mặc mấy bộ đồ này.]

[Nếu thật sự thích đồ hồi xưa sẽ mang Hán phục của mình tới, không thích thì sẽ không thuê, cho nên khó bán lắm!]

[Đúng đó chị gái, đổi cái khác đi, cái này không dễ bán đâu, còn chẳng bằng Hạ Phong chọn bán quạt.]

Hạ Phong cũng thấy nó chướng mắt.

“Cái này chắc chắn không bán được đâu.”

“Món đồ này chẳng có cảm giác thời trang gì cả, xấu hổ chết mất!”

Anh ta thường xuyên được nhìn thấy những bộ đồ xinh đẹp và tỉ mỉ dùng để quay truyền hình và điện ảnh, đương nhiên sẽ không để mắt tới mấy bộ đồ có kiểu dáng đơn giản như vậy.

Không ngờ Kỷ Hòa lại nghiêng người qua nói với anh ta: “Dù sao cũng tốt hơn cây quạt ký tên của anh.”

Hạ Phong: “…”

[Hạ Phong bày tỏ anh ấy không muốn nghe bất kỳ ai nói tới hai chữ cây quạt.]

[Ha ha ha, cười chết mất, sao Kỷ Hòa có thể nói câu đó với giọng điệu chững chạc đàng hoàng như vậy chứ hả!]

[Chị Kỷ bị ai dạy hư rồi! Cũng biết nói móc người ta rồi!]

[Không thể trách chị Kỷ được, phần lớn là vì dáng vẻ ngốc nghếch của Hạ Phong thật sự khiến người ta muốn khịa vài câu, ha ha ha.]

Hạ Phong uể oải suy sụp, uất ức ngồi yên tại chỗ.

Kỷ Hòa chọn một bộ quần áo rồi tới phòng bên cạnh thay đồ.

Nói nó là một căn phòng nhưng thật ra nó được bài trí rất đơn giản, chỉ có một miếng vải thật dài ngăn cách căn phòng.

Tất cả mọi người không ai đánh giá cao sự lựa chọn của Kỷ Hòa, dẫu gì những món đồ đó cũng thật sự quá đơn giản, không dễ hấp dẫn tầm mắt của người khác, hiển nhiên vì thế mà không có ai muốn tới thuê.

Không ngờ, lúc Kỷ Hòa đi ra, mọi người đều phải hít hà một tiếng.

Thật xinh đẹp!

Kỷ Hòa mặc một bộ đồ đỏ, dưới chân là đôi ủng màu đen, mái tóc dày và dài được cột cao thành đuôi ngựa, đai lưng quấn quanh siết chặt lấy cái eo thon.

Cả người cô trông rất có khí khái hiên ngang, hào hùng.

???

Hạ Phong không ngừng dụi mắt.

Có khi nào Kỷ Hòa lén lút đánh tráo quần áo không? Sao anh ta có cảm giác bộ quần áo bình thường không có gì đặc biệt lúc nãy, bây giờ đã lập tức trở nên đắt tiền hơn rồi!

Mọi người trong khu bình luận cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên.

[Vãi lờ, đẹp trai quá đi mất! Tôi chịu không nổi, tôi cong rồi, hoàn toàn bị bẻ cong rồi…]

[Tôi sẽ là vợ… À không, đây không phải vợ tôi, đây là chồng tôi!]

[Đúng là gương mặt đẹp là món quà tuyệt nhất! Quần áo bình thường như thế nhưng khi Kỷ Hòa mặc vào vẫn cảm nhận được vẻ đẹp của quần áo cổ xưa!]

[Bây giờ tôi cảm thấy bộ đồ này trông khá đẹp??? Có hơi động lòng rồi!]

[Tỉnh lại, cô rung động với mặt của Kỷ Hòa chứ không phải quần áo đâu!]

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)