[Quà lưu niệm ở mấy địa điểm danh lam thắng cảnh, phổ biến thì có phổ biến đó, nhưng nó vừa đắt vừa không có gì thú vị, đa số đều có chất lượng kém tôi cảm thấy chỉ có đồ đần mới mua nó thôi.]
[Đạo diễn Nghiêm thật sự biết cách làm chương trình… Anh ấy luôn có thể nghĩ ra những cách chơi khó nhằn nhất…]
[Tôi xem như phát hiện ra, Hạ Phong và Kỷ Hòa đều rất mạnh, nhưng mà không đủ may mắn. Ha ha ha ha, sao lần nào bọn họ rút thăm cũng rút được những nhiệm vụ không bình thường thế!]
Hạ Phong đọc được bão bình luận trên màn hình điện thoại.
Anh ta vô cùng tự tin giơ một ngón tay lên, lắc lắc:
“No no no, mọi người không nên coi thường tôi, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, một mình tôi là có thể hoàn thành được nó.”
[Ể? Từ khi chương trình phát sóng cho tới nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hạ Phong tự tin tới như thế đó!]
[Đúng, sao đột nhiên anh ấy lại tự tin vậy? Tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này rất khó mà?]
Kỷ Hòa cũng rất hứng thú nhìn về phía Hạ Phong.
Ngược lại cô muốn xem thử đứa con ngốc nhà giàu này có cách làm thông minh nào.
Hạ Phong tự tin như vậy chẳng lẽ vì đầu óc đột nhiên trở nên thông minh rồi?
Hạ Phong đúng là thông minh đột xuất.
Anh ta cầm mấy cái quạt trên sạp hàng của bác gái Lý lên rồi cầm bút, xoẹt xoẹt xoẹt vài nét như rồng bay phượng múa viết tên mình lên.
Bác gái Lý nôn nóng tới suýt nữa đã hô lên: “Ôi chao, cậu làm trò gì đấy! Cậu viết chữ lên mấy cây quạt này rồi thì làm gì còn ai muốn mua nó nữa chứ?”
“Bác gái, bác không hiểu rồi. Chữ ký của tôi theo giá thị trường ít nhất cũng phải một ngàn tệ trở lên cho một chữ ký. Cây quạt này vốn dĩ không có ai muốn mua, nhưng nếu có thêm chữ ký của tôi, vậy thì không giống, ngược lại sẽ bị người ta tranh đoạt để mua đấy!” Hạ Phong vô cùng tự tin nói.
“Thật sao?” Bác gái Lý bán tin bán nghi nhìn cậu ta.
Bão bình luận:
[Đúng đúng, hiếm khi Hạ Phong thông minh được một lần, không ngờ anh ấy nghĩ ra cách ký tên lên quạt!]
[Đúng đó, hơn nữa bởi vì Hạ Phong ít khi ký tên nên chữ ký của anh ấy còn rất đắt.]
[Lần này là cơ hội hiếm hoi Hạ Phong dẫn cả đội cùng tiến lên, đúng không!]
[Bên trên nhanh chóng bỏ chữ “hiếm hoi” đi! Nếu để cậu chủ Hạ thấy được thì anh ấy sẽ tức tới thở hổn hển mất!]
“Đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ, ghé xem một chút nào! Cây quạt có chữ ký của ngôi sao, chỉ cần bốn mươi tệ là có một cây! Bây giờ mua không khác gì chiếm được món hời, tương lai đem bán đi chắc chắn sẽ tăng giá trị!”
Hạ Phong vô cùng tự tin bắt đầu lớn tiếng rao hàng.
Giá gốc của cây quạt là hai mươi tệ một cây.
Cho nên bây giờ anh ta rao bán một cây giá bốn mươi tệ.
Chỗ sạp hàng nhanh chóng có rất nhiều người vây quanh.
“Quạt gì mà bán đắt thế?”
“Có chữ ký của ngôi sao à? Là ngôi sao nào? Mặc dù tôi không hiểu nhưng ngôi sao ký tên lên thì chắc chắn là đồ tốt! Tôi muốn mua!”
Chỉ vài phút ngắn ngủi, có rất nhiều người nhanh chóng vây quanh lấy sạp hàng.
Hạ Phong đắc ý nhướng mắt ra hiệu cho Kỷ Hòa.
Thấy không? Thật sự có rất nhiều người tới!
Hạ Phong anh ta cũng có thể dẫn dắt cả đội tới thắng lợi!
[Nhìn dáng vẻ này của Hạ Phong đi, đây là bộ dáng đắc ý vì rốt cuộc cũng không cần dựa vào Kỷ Hòa nữa!]
[Ha ha ha, Hạ Phong thật buồn cười, trông anh ấy có khác gì con cún đang tranh công với chủ không!]
Lại có người hỏi: “Là chữ ký của ngôi sao nào?”
Hạ Phong: “Là Hạ Phong.”
Anh ta hiếm khi ký tên cho người khác lắm đấy!
Cho nên giá chữ ký của anh ta trên thị trường cũng khá cao.
Vậy nên mấy cái quạt này sẽ bị người ta điên cuồng tranh đoạt!