Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 394: -

Chương Trước Chương Tiếp

Fan hâm mộ sẽ ghim tin nhắn của Kỷ Hòa vào mục “Đặc biệt quan tâm”, nên khi nhận được tin nhắn thì điện thoại sẽ có âm thông báo!

Bọn họ sẽ hạnh phúc kêu lên:

“A a a, Kỷ Hòa trả lời tôi này! Thật sự là người thật này! Hoàn toàn không ngờ cô ấy sẽ trả lời!”

“Vợ ơi vợ ơi, chúc ngủ ngon mà lại không đi ngủ, bị anh bắt được rồi nhé!”

“Thật là cảm động! Tôi đã gửi tin nhắn cho rất nhiều người nổi tiếng rồi, nhưng Kỷ Hòa là người đầu tiên trả lời lại cho tôi.”

“Tôi khóc chết mất, người nổi tiếng thật sự sẽ trả lời tin nhắn riêng thì rất có cảm tình đấy!”

Kỷ Hòa trả lời từng cái tin nhắn một.

Cuối cùng lại thật sự thấy được có người muốn nhờ cô giúp đỡ.

Vừa mở khung trò chuyện ra, cô đã thấy đầy dấu chấm than.

“Đại sư Kỷ, cứu tôi với cứu tôi với!!! Tôi cố lắm mà không thể kết nối được với cô, chỉ có thể nhắn tin riêng với cô.

Tôi có người yêu rồi, tình cảm của hai chúng tôi vẫn luôn rất tốt. Nhưng ngày hôm trước, nửa đêm tôi mơ màng tỉnh lại, đột nhiên phát hiện bạn gái tôi ngồi ở bên giường tôi không nhúc nhích.

Tôi còn định hỏi tại sao em ấy không ngủ, thì thấy bóng in trên cửa sổ của em ấy bị ngược…

Rõ ràng cơ thể là bạn gái tôi, nhưng gương mặt hoàn toàn xa lạ, vô cùng xấu xí!

“Lúc ấy tôi sợ muốn chết, vội vàng giả vờ ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi lại phát hiện gương mặt em ấy đã trở về như cũ, giống như tối hôm qua là ảo giác của tôi vậy.

Nhưng tôi suy nghĩ rất lâu, lại cảm giác đó chắc hẳn không phải là ảo giác của mình…

Cho nên, tôi mới muốn hỏi thử streamer, rốt cuộc là chuyện gì.

Chẳng lẽ thật ra bạn gái tôi không phải người? Như thế cũng kinh dị quá rồi!”

Kỷ Hòa trầm tư hai giây, sau đó trả lời tin nhắn của anh ấy: “Anh đưa tôi địa chỉ nhà.”

Người kia cũng đang online, vội vàng nhắn địa chỉ sang.

Sau đó lại hỏi: “Đại sư, cô muốn đích thân đến đây xử lý sao?”

Kỷ Hòa nói: “Cũng không chắc, nhưng trước hết tôi sẽ gửi cho anh một thứ.”

Vừa nói, Kỷ Hòa mở một bên balo của mình ra, “Tách” một tiếng, gửi sang một bức hình.

Người kia: ?

Anh ấy nhìn tấm hình Kỷ Hòa gửi sang.

Đây chỉ là một cái gương trang điểm bình thường.

“Đại sư Kỷ, cô đưa tôi cái gương này làm gì?”

Đây đương nhiên không phải cái gương bình thường.

Kỷ Hòa giải thích: “Tôi có đốt một tấm phù văn, bây giờ nó không phải là cái gương bình thường nữa. Dùng nó có thể thấy được chuyện mà người bình thường không thể thấy.

Anh có thể dùng nó để chiếu đến người bên cạnh anh. Nếu như hình ảnh phản chiếu trong gương không thay đổi, vậy thì không cần lo lắng, nhưng nếu như hình ảnh phản chiếu trong gương có thay đổi… Vậy thì lập tức đến tìm tôi.”

“Được được! Cảm ơn đại sư Kỷ!”

Người kia liên tục nói cảm ơn.

Có cái gương này của Kỷ Hòa, anh ấy cũng lập tức an tâm hơn rất nhiều.

Sau khi giải quyết cho người này xong, Kỷ Hòa lại trả lời thêm mấy tin nhắn nữa.

Cô rất muốn trả lời hết từng tin nhắn của fan hâm mộ.

Nhưng người nhắn tin đến cho cô thật sự quá nhiều.

Còn nhiều hơn cả tiền mà cô thiếu công ty…

Cho dù cô có trả lời liên tục không ăn không uống trong mười năm, cũng không trả lời được hết.

Trả lời một hồi, Kỷ Hòa cũng ngủ luôn…

Ngày hôm sau, đạo diễn Nghiêm ma quỷ công bố một nhiệm vụ mới.

Hai người một nhóm, đi trợ giúp một thôn dân hoàn thành nhiệm vụ.

Còn thôn dân nào được chọn à?

Nào nào nào, chơi rút thẻ!

Tiếp tục rút thẻ!

[Lại là rút thẻ! Trò này thật sự không dành cho mấy người số nhọ.]

[Ha ha ha ha, lại là nhiệm vụ theo nhóm, Hạ Phong lại cùng một nhóm với Kỷ Hòa. Nếu tôi là Hạ Phong, chắc tôi đã vui đến mức nở hoa luôn.]

[Hạ Phong sướng quá, luôn có trùm dẫn theo.]

[Số Hạ Phong thật sự là quá tốt! Được rồi, có chuyển sự may mắn của Hạ Phong sang, bà cũng có thể giống như Hạ Phong, được người giỏi dẫn đi.]

Hạ Phong được hạnh phúc, khiến một vài người ghen tị đỏ cả mắt.

Lương Điềm Điềm ho khan một tiếng, thái độ rất rõ ràng nói: “Đạo diễn Nghiêm, có phải nên chia lại hay không?”

[Ha ha ha ha, Lương Điềm Điềm ghen tỵ.]

[Lương Điềm Điềm nói cô ấy cũng muốn được cùng nhóm với Kỷ Hòa!]

[Lương Điềm Điềm, suy tính trong đầu cô mà tôi ở thành phố C cũng nghe được đấy.]

Hạ Phong không thèm nhường nửa bước: “Tôi cảm thấy không cần chia lại đâu, thế này là rất tốt.”

[Đương nhiên anh không muốn chia lại rồi, ai mà không muốn nằm không chứ.]

[Hạ Phong đã từ một người muốn liều mạng chứng minh bản thân thành con cá muối nằm dài rồi, thích thật.]

[Hạ Phong: Sự vui sướng của cá muối chỉ có mình tôi mới hiểu.]

Lần này, nhiệm vụ mà hai người Kỷ Hòa và Hạ Phong rút được là:

“Giúp bà Lý ở vịnh Phất Hoa bán đồ với giá gấp đôi. Cần bán tổng cộng mười món, đại được đúng số lượng xem như nhiệm vụ thành công.”

Gần vịnh Phát Hoa có một trấn nhỏ, đồng thời cũng là địa điểm du lịch.

Hai bên đường vô cùng cổ kính, có rất nhiều ngôi nhà và cửa tiệm có kiến trúc thú vị.

Nên ngành du lịch ở đây càng ngày càng phát triển.

Cửa tiệm của bà Lý đang mở ở vịnh Phất Hoa, chủ yếu là mấy đồ thủ công, đồ kỷ niệm mà khách du lịch quan tâm.

Thấy hai người rút được nhiệm vụ này, khu bình luận lập tức chậc lưỡi hít hà.

[Má ơi, đây chính là khu du lịch, giá bình thường đã rất đắt rồi, làm gì còn ai ngu mà mua với giá gấp đôi?]

[Đúng vậy… Giá bình thường đã không có bao nhiêu người mua, bây giờ lấy giá gấp đôi, không phải càng khó bán hơn sao?]

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)