Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 390: -

Chương Trước Chương Tiếp

Con ngươi Chu Nhạc Sinh rung động kịch liệt.

Anh ấy nhanh chóng nhớ lại.

Anh ấy hoảng sợ phát hiện ra, tất cả mọi chuyện trong ký ức của mình đều y hệt như lời Kỷ Hòa kể.

Tại sao——

Cho đến bây giờ mẹ vẫn không mở miệng.

Là bởi vì trong miệng mẹ không có lưỡi.

Tại sao——

Cho đến bây giờ bố vẫn không cho mẹ dùng điện thoại di động, thậm chí là cơ hội đụng đến giấy bút.

Bởi vì ông ta sợ mẹ sẽ có cơ hội nói ra sự thật, có cơ hội chạy trốn.

Tại sao——

Bố lại đối xử tốt với mẹ như vậy.

Dù sao cũng đã phá nát cuộc đời của mẹ, cho mẹ chút “ân huệ” rẻ rúng thế này, cũng không có hại gì.

Những ngày tháng bất tận kia.

Nhìn bố, lại nhìn mẹ của mình…

Rốt cuộc, anh ấy nên có tâm trạng thế nào đây?

Chu Nhạc Sinh không dám nghĩ nhiều.

Anh ấy chỉ thấy cả sống lưng mình đang rét lạnh.

Anh ấy tưởng rằng mặc dù gia đình mình nghèo khó, nhưng dù sao cũng có bố có mẹ, là một gia đình vô cùng hạnh phúc.

Bây giờ Kỷ Hòa lại nói cho anh ấy biết sự thật này…

Vậy sự tồn tại của anh ấy bị xem là gì đây?

Sự tồn tại của anh ấy, chính là chứng minh cho cả đời khốn khổ của mẹ!

Thấy Chu Nhạc Sinh ngây ra tại chỗ.

Cụ Hồ trưởng thôn đi đến nói: “Nhạc Sinh à, dù sao mẹ cháu cũng đã chết, có như thế nào thì cũng đã qua cả rồi.

Nhưng nếu cháu báo cảnh sát, vậy bố cháu coi như xong! Cho dù cháu có muốn bố cháu ngồi tù, thì mẹ cháu cũng không thể sống lại được!

Nghe ông, đừng báo cảnh sát, chúng ta tìm vị đại sư này, nghĩ cách an táng cho mẹ cháu, người sống vẫn phải sống tiếp mà.”

Con ngươi Chu Nhạc Sinh chậm rãi chuyển động, nhìn về phía trưởng thôn.

Thấy Chu Nhạc Sinh có hơi chần chừ, khu bình luận lập tức sốt ruột.

[Đừng mà, anh trai này anh tỉnh táo lại chút đi! Bố anh phạm tội đó!]

[Đúng đó, bọn họ chắc chắn đã liên kết với đường dây phạm tội rồi, nếu anh không báo cảnh sát, sẽ có nhiều người phải chịu khổ.]

[Tôi sợ rồi, anh gì ơi, mẹ anh là người bị hại đấy! Chẳng lẽ anh không muốn báo thù cho mẹ mình sao?]

[Thôi đừng nói nữa, cho dù bọn họ có không báo cảnh sát, thì tôi cũng sẽ báo cảnh sát… Nhưng mà tôi không biết nơi sống của Chu Nhạc Sinh, làm sao tôi báo cảnh sát được?]

[Mẹ nó chứ, thật sự để những tên khốn nạn này tiêu dao ngoài vòng pháp luật?]

Ngay lúc khu bình luận đang muốn đổi điên.

Kỷ Hòa bình tĩnh lên tiếng: “Đừng lo.”

“Nửa tiếng trước, tôi đã báo cảnh sát rồi.

Thôn Tẩu Mã, huyện Lâm Tương, Thành phố X tỉnh J.”

Cô nói từng chữ, địa điểm chính xác không sai đi đâu được.

Nghe cô nói vậy, sắc mặt của ông trưởng thôn và Chu Nhạc Sinh ngày càng khó coi.

Bởi vì, địa điểm mà Kỷ Hòa nói hoàn toàn đúng không sai một chữ!

Sao cô lại biết được?!

Bọn họ rõ ràng chưa tiết lộ dù chỉ một chữ!

Mặc dù là đại sư, nhưng như thế cũng đáng sợ quá…

Dường như đã đạt đến trình độ không gì là không biết!

Kỷ Hòa nhìn về phía cụ Hồ trưởng thôn, đột nhiên cười châm chọc một tiếng.

“Ông không cần phải giả bộ suy nghĩ cho Chu Nhạc Sinh, chỉ là ông sợ Chu Nhạc Sinh sẽ báo cảnh sát thôi.

Chỉ có một mình Chu Tuấn Lực thôi sao? Cả thôn mấy người, chẳng ai sống đàng hoàng cả…

Chuyện mấy người đã làm, tự các người biết rõ.”

[Ù ôi! Ý của Kỷ Hòa là gì thế?]

[??? Có phải ý của Kỷ Hòa là, thật ra ông trưởng thôn cũng… Bà nó, rốt cuộc cái thôn kia còn hại bao nhiêu người nữa chứ? Bọn họ có phải là người không thế???]

“Tính ra, cảnh sát chắc cũng sắp đến rồi… Mấy người, một người cũng không trốn được.”

Kỷ Hòa nói xong, lộ ra ý cười vô cùng kỳ quái.

Khi nghe vậy, sắc mặt của ông trưởng thôn đã hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết.

Nhưng cả đời Đường Xu đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Khu bình luận thổn thức.

[Hu hu hu, Đường Xu thật sự đáng thương quá, chẳng lẽ tốt bụng là sai sao? Bà ấy chỉ muốn giúp người thôi mà!]

[Những tên khốn nạn này, chỉ biết lợi dụng lòng tốt của con gái người ta!]

[Hơ hơ, người ta thường nói là người ở quê thì chất phác, có khi chính những nơi khỉ ho cò gáy lại xuất hiện kẻ gian!]

[Đúng vậy, trước kia tôi cũng thấy một vụ án, có một nhóm sinh viên đại học về quê giúp dạy học, cuối cùng lại có một cô gái mất tích, cả thôn cũng không có ai thấy. Cuối cùng cảnh sát đến mới phát hiện cô gái bị nhốt trong chuồng heo… Bởi vì bình thường không ai muốn lấy người trong núi nên muốn nhốt cô gái này ở trong núi…]

[Cho nên con gái phải bảo vệ bản thân thật tốt! Hy vọng bi kịch thế này sẽ không xảy ra nữa!]

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)