Sau khi nói như vậy, Chu Tuấn Lực hoàn toàn quyết tâm.
“Được, tôi mua!”
Cứ như vậy, dùng hai ngàn tệ, Chu Tuấn Lực đã mua một cô vợ trẻ là sinh viên đại học.
Đường Xu học đại học ở thành phố N, một hôm đi dạy kèm xong, bà ấy đang định trở về trường.
Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ, bà ấy lại phát hiện có một cô bé ngồi xổm dưới đất khóc.
Xuất phát từ lòng tốt, bà ấy đi đến, hỏi cô bé kia có cần giúp đỡ gì không
Cô bé kia ngẩng đầu lên, nói mình lạc đường.
Đường Xu hỏi địa chỉ, phát hiện nhà của cô bé cũng không xa trường mình, nên đã nói sẽ đưa cô bé đi cùng.
Bà ấy hoàn toàn không ngờ, chính vì chuyện này mà xảy ra vấn đề.
Cô bé kia là một mồi nhử.
Bọn họ là một đám buôn người có tổ chức, đặc biệt ra tay với những cô gái trẻ.
Bọn họ dùng con gái để làm mồi nhử, lợi dụng sự mềm lòng của người bị hại, lừa người ta đến nơi vắng vẻ.
Sau đó thì người bị hại sẽ bị hôn mê, đưa vào xe mang đi.
Đường Xu cứ như vậy mà bị lừa.
Bà ấy bị bán vào trong một thôn làng, với giá chừng hai ngàn tệ, trở thành “vợ” của Chu Tuấn Lực.
Nhưng Chu Tuấn Lực hoàn toàn không ngờ, “vợ” mà ông ta mua về lại có tính cách vô cùng mạnh mẽ.
Bà ấy bị nhốt dưới tầng hầm, bỏ đói ba ngày nhưng vẫn không chịu đầu hàng.
Lúc nghe có tiếng người đến, bà ấy còn gọi to cứu bà ấy ra ngoài.
Có một lần, hàng xóm đến thăm Chu Tuấn Lực.
Đường Xu ở dưới tầng hầm nghe có người đến, lập tức hô to: “Cứu tôi với!”
“Tôi bị người ta lừa bán, xin hãy cứu tôi, báo cảnh sát giúp tôi với!”
Hàng xóm chỉ loáng thoáng nghe được một chút, nhưng cũng không nghe rõ.
Người kia lập tức hỏi Chu Tuấn Lực: “Sao tôi nghe có tiếng phụ nữ ở trong nhà ông nhỉ?”
Chu Tuấn Lực lúng túng cười nói: “Làm gì có tiếng phụ nữ nào, chắc chắn là ông nghe nhầm rồi.”
Cuối cùng chuyện này đã chọc giận Chu Tuấn Lực.
Hàng xóm không phát hiện ra.
Nhưng người phụ nữ này cứ gào lớn như vậy.
Nếu có một ngày, cảnh sát đến thật thì phải làm sao?!
Sau khi hàng xóm rời đi, Chu Tuấn Lực tức giận cầm dao, nhét vào trong miệng bà ấy…
“Không, không thể nào!”
Nghe Kỷ Hòa nói vậy, Chu Nhạc Sinh ngây ngẩn cả người.
Sau khi ngây ngốc hồi lâu, anh ấy mới gay gắt chối bỏ.
“Chắc chắn cô đang nói dối!”
“Rõ ràng trong nhiều năm qua, mẹ tôi và bố tôi vẫn sống yên ổn với nhau.”
Nếu mối quan hệ giữa Đường Xu và Chu Tuấn Lực thật sự như Kỷ Hòa nói.
Vậy tại sao anh ấy lại không phát hiện ra?!
Kỷ Hòa lắc đầu một cái.
“Anh đã từng nghe nói đến hội chứng Stockholm chưa?
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Chu Tuấn Lực vẫn không đánh thì mắng Đường Xu, giống như một ác ma vậy. Cho nên với Đường Xu, thỉnh thoảng khi Chu Tuấn Lực đối tốt với bà ấy, đó như là một sự khen thưởng vô cùng to lớn…”
Dựa vào lý luận của Stockholm.
Khi con người gặp phải sợ hãi sẽ sinh ra một ranh giới cuối cùng yếu ớt.
Khi người ta gặp phải sát thủ điên cuồng hung ác, sát thủ không nói lý lẽ, lúc nào cũng muốn lấy mạng của người đó, con tin sẽ dần dần giao mạng của mình ra cho sát thủ toàn quyền quyết định.
Thời gian càng kéo dài, con tin được ăn một miếng cơm, uống một miếng nước, mỗi lần hít thở, người đó sẽ cảm nhận được sự rộng lượng và từ bi của tên sát thủ kia dành cho mình.
Đối với sự thô bạo của kẻ bắt cóc mình, con tin sẽ chuyển cảm giác sợ hãi thành cảm kích, sau đó sẽ trở nên sùng bái.
“Đây là một nguyên nhân.” Kỷ Hòa tiếp tục nói: “Còn có một nguyên nhân khác, là do bà ấy đã sinh ra anh.”
Dù sao cũng là con do mình sinh ra, Đường Xu rất thương yêu Chu Nhạc Sinh.
Mặc dù bà ấy chán ghét Chu Tuấn Lực, nhưng đồng thời bà ấy rất thương Chu Nhạc Sinh.
Chu Tuấn Lực quản lý bà ấy rất nghiêm, bà ấy biết cả đời này mình cũng không có cơ hội trốn nữa.
Trong lúc tuyệt vọng, bà ấy vẫn khuyên mình chấp nhận tất cả.
Thậm chí bắt đầu dần dần thôi miên mình.
Chồng yêu mình, đứa con là kết tinh tình yêu của hai người…
Chỉ có như vậy, bà ấy mới có thể không đau khổ nữa.
Thời gian trôi qua, bản thân bà ấy cũng tin vào chuyện này.
Chỉ là, lúc đêm khuya vắng người, thỉnh thoảng bà ấy sẽ nghĩ đến.
Mình đã từng ngồi cạnh cửa sổ sạch sẽ trong lớp học, ngồi cùng với các bạn trong lớp, nghe giáo viên đứng trên bục giảng bài đến mức nước miếng văng tung tóe.
Nếu như đêm đó, mình không nảy sinh lòng tốt đáng chết kia.
Vậy bà ấy… Có thể có một cuộc đời khác hay không?
[Mẹ nó, đây rõ ràng là phạm tội mà!]
[Tôi thật sự muốn khóc… Rõ ràng là một cô gái tốt bụng như vậy, bà ấy chỉ muốn giúp đỡ người khác, sao lại… Những kẻ lợi dụng lòng tốt của bà ấy, thật sự đáng chết!!!]
[Rõ ràng là một cô gái trẻ tuổi thanh xuân phơi phới, cứ thế mà bị bắt đến vùng núi hẻo lánh nhốt cả đời, còn có con với người mà mình không yêu, thậm chí còn phải thôi miên bản thân… Nghĩ thế nào cũng thấy thật đáng sợ!]