“Đạo diễn Nghiêm, rõ ràng anh đã hứa nếu chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ thì bữa tối sẽ có thịt ăn!” Lương Điềm Điềm thật sự muốn làm ầm ĩ.
Nghiêm Tập càng cười tà ác hơn: “Tôi nói bữa tối sẽ có thịt nhưng tôi không nói có thịt làm sẵn cho mọi người ăn.”
Mọi người: “...”
Đạo diễn Nghiêm, anh đúng là chó thật!
Đạo diễn Nghiêm lấy ra tám lá bài từ trong túi như đang biểu diễn ảo thuật:
“Đây là tám tấm thẻ, mỗi tấm có viết một món ăn.”
“Mọi người đều rút thăm, rút được gì thì nấu món đó.”
“Nguyên liệu đều có ở biệt thự này hoặc ở gần đây, mọi người phải tự tìm.”
“Đồ ăn được làm xong sẽ là cơm tối nay. Chúng ta sẽ ăn tối đúng vào sáu giờ tối nay, mọi người đi thôi!”
[Hahaha, hóa ra còn có nhiệm vụ nấu nướng.]
[Không biết đạo diễn Nghiêm chuẩn bị những món gì, dựa theo bản tính của Đạo diễn Nghiêm thì anh ấy sẽ không sắp xếp công thức có độ khó năm sao chứ...]
[Tôi thấy không đến mức đó đâu, dù sao hiện nay có rất nhiều người không biết nấu ăn! Nếu thiết lập quá khó thì hoàn toàn không thể chơi được trò này nữa.]
Trong vòng chơi trước ở khu vui chơi, có thể là Kỷ Hòa quá xui nên luôn nhận được nhiệm vụ khó khăn nhất.
Lần này vận may của Kỷ Hòa khá tốt.
“Khoai tây sợi xào chua cay.”
Hạ Phong đi tới nhìn tấm thẻ trong tay Kỷ Hòa.
“Món này không khó đâu, cô may mắn đó.”
Món mà Hạ Phong bốc được là món thịt sợi xào ớt xanh, độ khó vừa phải.
Nhưng mà Kỷ Hòa chỉ yên lặng nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay.
... Cô không biết nấu ăn.
Dù sao đây cũng là một thế giới hoàn toàn mới, có rất nhiều dụng cụ nhà bếp mà một người xuyên qua như cô không biết cách sử dụng.
Nhưng mà đây chỉ là nấu một món ăn thôi.
Có thể học theo những người khác, chắc cũng không khó lắm.
Bão bình luận nhìn thấy vẻ mặt của Kỷ Hòa thì bật cười.
[Hahaha, sao biểu cảm của chị Kỷ chúng ta lại trông như thế này, chẳng lẽ chị ấy không biết nấu ăn à?]
[Rất có khả năng, dù sao trước đây chị Kỷ là con gái lớn của nhà họ Kỷ nên việc chị ấy không biết nấu ăn là chuyện bình thường.]
[Bên trên đừng nói nữa... Lỡ đâu Kỷ Hòa nhìn thấy mấy dòng bình luận này thì chắc chắn sẽ buồn đấy.]
[Buồn thật không? Tôi cảm thấy chị Kỷ không phải có tính cách hay buồn bã.]
[Nếu bạn bị đuổi khỏi nơi bạn đã sinh sống suốt hai mươi năm thì bạn có cảm thấy khó chịu không? Có lẽ Kỷ Hòa chỉ tỏ vẻ không quan tâm bên ngoài thôi, còn trong lòng sao lại không buồn được?]
Kỷ Hòa không biết đám người trên bão bình luận đã thảo luận đến chuyện cô có “buồn hay không” rồi.
Cô lục soát toàn bộ biệt thự, cuối cùng mới tìm thấy ba củ khoai tây trong túi dưới gầm giường.
Dầu, muối, tương, giấm, nồi, chảo đều có sẵn trong bếp.
Lúc Kỷ Hòa vào bếp, Lâm Hiểu Thiên đã ở đó.
Lâm Hiểu Thiên thấy Kỷ Hòa thì nhiệt tình chào hỏi: “Chị Kỷ, yêu cầu của chị là món gì thế?”
“Khoai tây sợi xào chua cay.”
“Ồ, còn tôi bốc trúng trứng xào cà chua, chắc đây là món dễ nhất rồi.” Lâm Hiểu Thiên gãi đầu.
Chắc hẳn không có ai không biết làm món trứng xào cà chua.
Kỷ Hòa mỉm cười: “Vậy cậu đúng là may mắn.”
“Tôi còn mong làm món gì khó khăn hơn!” Lâm Hiểu Thiên nói: “Bởi vì sở thích lớn nhất của tôi là nấu ăn, thật ra kỹ năng nấu nướng của tôi khá tốt đó.”
[Kinh ngạc! Không ngờ Lâm Hiểu Thiên lại có tài như vậy.]
[Một người chồng tốt, một người cha tốt hahahahaha, không hổ là người mà tôi hâm mộ, càng ngày thích anh ấy thì phải làm sao đây.]
[Tốt quá, có Lâm Hiểu Thiên hướng dẫn thì ít nhất cũng sẽ không có ai không nấu được món yêu cầu.]
Lâm Hiểu Thiên đập trứng rồi dùng phới đánh trứng .
Cậu ấy liếc Kỷ Hòa bên cạnh một cái thì sửng sốt.
“Kỷ, chị Kỷ, chị cầm dao ngược rồi.”