Dương Vận đi được một đoạn.
Do chiếc váy ngắn quá vướng víu nên cô ta rất khó sải chân đi được.
Sau khi nếm trải được chút khó khăn thì lại muốn Hạ Phong giúp cô ta.
Cho dù chỉ là đỡ cô ta một cái thôi cũng được, cô ta cũng không cần đi đứng khó khăn như thế.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước với ánh mắt mong chờ.
Nhưng Hạ Phong đi phía trước lại không thèm ngoái đầu lại nhìn cái nào.
Dương Vận: “…”
Cô ta chỉ có thể đưa tay ra, cố gắng nắm lấy vạt áo của Hạ Phong: “Anh Phong, đợi chút…”
Miệng vừa cất lời.
Thì chân cũng không thể tập trung được nữa.
Vừa sải chân ra, do không khống chế được trọng tâm nên cơ thể của Dương Vận bắt đầu lắc lư qua lại!
“A a a!”
Nếu rơi từ trên này xuống thì cũng có dây an toàn và tấm lưới bảo vệ bên dưới, không thể rơi xuống nước được.
Nhưng theo quy tắc của tổ chương trình.
Nếu như có một khách mời ngã xuống thì phải thi lại từ đầu, đồng thời thời gian trò chơi cũng sẽ giảm đi bớt một phút.
Hạ Phong nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Dương Vận thì quay đầu lại nhìn.
Thấy Dương Vận đang đứng lắc lư trên con đường nổi trên biển ấy thì vội vàng nhào qua chỗ Dương Vận.
Động tác của Hạ Phong rất nhanh nhạy, khó khăn lắm mới giữ được Dương Vận đứng vững.
Nhưng con đường này không hề được cố định.
Hai người họ lắc lư như thế khiến cả đoạn đường cũng lắc lư theo.
Tần Trạm và Tào Khiết đã đặt chân lên, không kịp đề phòng nên bị hai người họ ảnh hưởng.
Tần Trạm thì tạm ổn.
Nhưng kỹ năng của Tào Khiết lại không bằng được với những người trẻ tuổi nên đã rơi thẳng xuống dưới.
Đáp xuống chiếc lưới an toàn bên dưới.
Đây là khách mời đầu tiên rơi xuống khỏi đường thi.
Nghiêm Tập vô tình lên tiếng: “Trừ một phút trong tổng thời gian.”
[A a a, đúng là đáng tiếc mà!]
[Hạ Phong đã rất cố gắng rồi, không ngờ có người có thể rơi xuống thật…]
[Còn không phải tại Dương Vận sao… Nếu như không phải do cô ta hành động lung tung thì sao Tào Khiết lại rơi xuống được cơ chứ?]
[Đúng vậy, mặc dù Tào Khiết đi chậm nhưng lại rất vững đấy có biết không, nếu như không phải lúc nãy Dương Vận khiến cả con đường lắc lư thì Tào Khiết hoàn toàn không thể ngã xuống được!]
Dương Vận biết mình đã gây ra hoạ rồi nên sắc mặt cũng tái nhợt.
Thậm chí cô ta không cần nhìn lên bão bình luận cũng biết ngay vào lúc này chắc chắn có rất nhiều người đang mắng mình.
Trong tám khách mời chỉ có một mình Lương Điềm Điềm là miệng nhanh hơn não.
Cô ấy hoàn toàn không hiểu rốt cuộc Dương Vận đang làm gì nữa, thế nên đã lập tức hỏi: “Dương Vận, cô đang đi rất yên ổn, sao lại đột nhiên đụng vào Hạ Phong làm gì chứ?”
“Tôi không hề cố ý, tôi chỉ muốn anh Phong kéo tôi theo mà thôi…”
“Đi chậm chút không phải là được rồi sao, tại sao cứ nhất quyết cần người kéo chứ? Cô là người thứ hai, sẽ không bị thời gian ảnh hưởng, nhưng cô bảo những người đi phía sau phải làm thế nào mới được đây! Đặc biệt là Kỷ Hoà, cô làm như thế thì chẳng khác gì cô ấy không thể xảy ra bất kỳ một sai sót nào!”
Đúng thế.
Vốn mọi chuyện đang rất tốt, mỗi người có bảy phút để vượt qua, bốn phút còn lại dùng để xử lý các tình huống phát sinh.
Kết quả Dương Vận không những chậm mà còn gây ra chuyện nữa.
Thời gian lãng phí chắc chắn không chỉ có bốn phút thôi đâu.
Điều này đồng nghĩa với việc những người phía sau phải tăng tốc lên, hơn nữa không được xảy ra sai sót gì nữa.
Mặc dù những khách mời khác không nói toạc ra như Lương Điềm Điềm nhưng bầu không khí vẫn rất nặng nề.
Nhiệm vụ này khó lòng hoàn thành được rồi…
Ngay vào lúc tâm trạng của mọi người tụt dốc không phanh thì Kỷ Hoà nói: “Không sao, tiếp tục đi.”
Thậm chí cô còn nhún vai, nói đùa với mọi người:
“Người đi cuối cùng như tôi còn không lo thì mọi người lo gì chứ?”
[A a a, chị gái của chúng ta tốt thật, còn giải vây giúp Dương Vận nữa!]
[Giải vây gì chứ, Dương Vận xứng sao… Nếu đã mắc bệnh công chúa thì đừng tham gia chương trình của đạo diễn Nghiêm… Cũng là do Kỷ Hoà tốt tính, nếu đổi lại là người khác thì còn không chửi chết cô ta sao?]
[Tôi có cảm giác tính tình của Kỷ Hoà rất tốt đấy! Nếu như đổi lại là tôi gặp phải chuyện như thế thì đã suy sụp từ lâu rồi, nhưng không ngờ Kỷ Hoà còn có thể an ủi người khác, người lạc quan đúng là khiến người ta yêu quý mà!]