Lúc ống kính quay đến con đường đó thì bão bình luận lập tức bị oanh tạc.
[Trời ạ, không hổ là đạo diễn ma quỷ Nghiêm Tập mà! Con đường này được xây cao một cách quá đáng, nếu như tôi đứng trên đó nhìn xuống dòng sông chảy xiết bên dưới thì chắc chắn chân sẽ mềm nhũn ngay, làm gì chơi được nữa chứ?]
[Con đường này chật lắm, trông có lẽ rộng chưa đến một bàn chân nữa… Có đứng vững được không đây? Huống hồ sông Nhạn vốn có gió lớn, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi qua thôi là sẽ ngã ngay đấy.]
[Mọi người à, còn bị giới hạn thời gian nữa kìa… Một người chỉ có bảy phút để vượt qua thôi… Tôi thấy chỉ riêng việc sợ thôi cũng đã sợ mất năm phút rồi.]
[Hơn nữa đây còn là nhiệm vụ tập thể nữa chứ! Nếu như có người làm chậm tiến độ thì cho dù những người còn lại giỏi đến mấy cũng vô dụng…]
[Sợ rồi đấy, không hổ là Rung Động Tuyệt Đối, quả thật là đã đạt đến giới hạn tuyệt đối của mỗi người mà!]
[Phải chơi thế nào chứ… Đạo diễn Nghiêm, anh không muốn cho khách mời ăn thịt thì cứ nói đi! Không cần phải giao nhiệm vụ để giày vò họ như thế này đâu!]
Cư dân mạng hoặc là bình luận trong tâm thái hóng drama.
Hoặc là lên tiếng đồng cảm.
Nhưng tất cả đều cảm thấy đạo diễn Nghiêm rất biến thái, không có người nào là ngoại lệ cả!
Các khách mời cũng cảm thấy đạo diễn Nghiêm rất biến thái.
Nhưng tối nay họ vẫn muốn ăn thịt.
Xin mấy người đấy! Có ai muốn ăn chay đâu chứ!
Vì thế mọi người bắt đầu căng thẳng tụ tập lại với nhau, thảo luận trình tự để vượt qua cuộc thi này.
Lương Nhất Hủ nói: “Người đi đầu tiên bắt buộc phải là người giỏi nhất.”
Người đầu tiên có thể dạy lại một số kinh nghiệm cho người kế tiếp, nhưng bản thân người đó thì lại không thể tiếp thu được kinh nghiệm gì cả.
Cả quá trình đều phải dựa vào bản thân tìm hiểu thôi.
Độ khó rất cao nhưng tác dụng cũng rất lớn.
Hạ Phong chủ động đứng ra nói: “Để tôi.”
Dương Vận lập tức lo lắng: “Anh Hạ Phong, không phải anh sợ độ cao sao?”
“Nhưng sức khoẻ của tôi rất tốt.”
Anh ta cố gắng không nhìn xuống dưới, tăng tốc độ vượt ải thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì.
Hạ Phong cảm thấy kể từ sau khi tiết mục được phát sóng.
Thì hết lần này đến lần khác anh ta luôn được Kỷ Hoà gánh!
Chuyện này không thể tiếp tục được nữa!
Mặc dù nằm yên lấy điểm rất vui nhưng anh ta cũng phải cố gắng chứng minh bản thân mình chứ!
Thấy Hạ Phong kiên quyết như thế, Dương Vận cũng chỉ có thể im lặng.
Do cấu tạo sinh lý khác nhau nên thường thể lực của con gái sẽ không thể so được với con trai.
Cho nên sau khi thảo luận xong thì mọi người thống nhất trình tự sắp xếp sẽ là nam, nữ xen kẽ nhau.
Như vậy sau khi người nam hoàn thành xong thì có thể giúp người nữ đi sau, người nam phía sau người nữ cũng có thể hỗ trợ một chút cho người nữ phía trước.
Vậy thì sẽ có một vấn đề lớn xuất hiện.
Vị khách mời thứ tám, cũng là người cuối cùng vượt ải sẽ là nữ.
Phía sau cũng không có ai giúp được người đó.
Hơn nữa thời gian của người cuối cùng vượt ải sẽ gấp rút nhất, nó liên quan đến việc thành công hay thất bại của cả đội nên chắc chắn áp lực tâm lý sẽ rất lớn.
Tào Khiết là người lớn tuổi nhất nên chắc chắn không thể để cô ta đảm nhiệm một nhiệm vụ khó khăn như thế.
Lương Điềm Điềm: “Tôi, tôi sợ sẽ làm vướng chân mọi người.”
Cô ấy là người rất dốt trong việc vận động, là loại mà chạy tám trăm mét thôi cũng không được nữa ấy.
Nếu như cô ấy là người cuối cùng thì đừng nói là có thể vượt qua trong thời gian quy định, ngay cả việc vượt ải được không cũng là vấn đề.
Dương Vận cũng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“Tôi không được…”
Huống hồ cô ta đã suy nghĩ xong xuôi cả rồi, cô ta muốn được xếp sau Hạ Phong, đến lúc đó cô ta cũng tiện tiếp xúc với anh ta hơn.
Ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người Kỷ Hoà.
Kỷ Hoà nhún vai đáp: “Vậy tôi đi sau cùng vậy.”
Cô rất bình tĩnh, thậm chí giọng nói còn toát lên chút gì đó không quan tâm.
Nhưng lần này lại khiến người hâm mộ đau lòng chết lên chết xuống.
[Tây Dữu đại nhân: A a a, sao chị Kỷ của chúng ta lại đi đến bước đường ở đâu cũng phải làm chuyện nguy hiểm nhất, vất vả nhất thế này!]
[Nằm mơ giữa ban ngày: Đúng thế! Đạo diễn Nghiêm anh bước ra đây cho tôi, anh hãy thành thật khai ra đi, có phải anh muốn nhắm vào chị Kỷ nhà tôi không! Trước đây ở khu vui chơi thì lại rút trúng nhiệm vụ khó nhất, bây giờ chị Kỷ của bọn tôi lại là người đi cuối cùng!]
[Nguyên Tiểu Tiểu: Biết là vậy nhưng lần này chị Kỷ đi cuối cùng không phải là do đạo diễn Nghiêm sắp xếp… Chỉ có thể nói chị Kỷ biết nhiều khổ nhiều mà thôi!!]
[Ôm trăng đu idol: Chỉ có một mình tôi thấy vị trí của Kỷ Hoà còn khó hơn cả vị trí của Hạ Phong sao? Người đi đầu tiên không cần lo lắng về thời gian, chỉ cần vượt qua được là được; nhưng nếu những người chơi trước không biết tranh thủ thì người đi sau cũng sẽ rơi vào thế bị động ngay!]