Kỷ Hòa đáp: “Em không làm gì sai cả, nhưng có phải hai hôm đó em cảm thấy không khỏe trong người không?”
“Đúng vậy! Mấy hôm đó em bị cảm.”
“Vậy là đúng rồi.” Kỷ Hòa đáp: “Chùa là nơi có hương hỏa rất thịnh vượng, những thứ không sạch sẽ rất thèm muốn nó nhưng lại không được vào, thế nên chỉ có thể lang thang xung quanh chùa, nếu như có ai đó không khỏe thì có thể sẽ bị nó nhân cơ hội bám lấy.”
“Vậy bây giờ em phải làm sao đây?” Nghe thấy thế Lương Điềm Điềm lập tức nhăn mặt lại.
Cô ấy chỉ muốn đến chùa cầu phúc thôi mà!
Sao lại có thể quay xe, xảy ra chuyện như thế chứ!
“Chọn lúc nào cơ thể khỏe hơn chút thì đến chùa lần nữa là được.” Kỷ Hòa đáp.
So với những con quỷ thật sự thì những thứ dơ bẩn này thì chỉ là chuyện nhỏ, hoàn toàn không cần căng thẳng.
Cho dù là để yên không giải quyết nó thì qua một thời gian nữa nó cũng sẽ tự động biến mất thôi.
“Được, được!” Mắt Lương Điềm Điềm sáng rực lên.
Vốn cô ấy chỉ cho rằng đây là một cơn ác mộng bình thường mà thôi.
Không ngờ đằng sau nó lại còn có ẩn tình khác nữa.
Lâm Hiểu Thiên cảm thán một câu: “Đúng là vạn vật đều có thể nhờ vào huyền học!”
Tần Trạm và Tào Khiết cũng đồng loạt gật đầu.
Lương Nhất Hủ thì càng không cần nói đến nữa.
Vốn Kỷ Hòa đã từng cứu mạng anh ấy, bây giờ trong lòng anh ấy Kỷ Hòa không khác gì một nữ thần cả.
Chỉ có Dương Vận ngồi một mình trong góc, nhìn Kỷ Hòa được mọi người vây quanh thì hai tay siết chặt lại.
Ả Kỷ Hòa này…
Chỉ dựa vào chút tài lẻ thần bí kia mà lại được mọi người yêu mến đến thế sao?!
Vừa quay mắt nhìn sang nơi khác thì cô ta đã nhìn thấy Hạ Phong cũng đang nhìn chằm chằm vào Kỷ Hòa.
Dương Vận càng cảm thấy buồn bực hơn!
…
Lúc sắp ăn sáng xong thì cuối cùng Nghiêm Tập cũng đi ra.
Nhìn thấy Nghiêm Tập, các khách mời đồng thanh lên tiếng chào hỏi anh ấy trước: “Đạo diễn Nghiêm, xin hỏi mông của anh còn đau không?”
Nghiêm Tập: “…”
Không nói thì vẫn ổn.
Vừa nói ra thì anh ấy lại cảm thấy mông mình bắt đầu đau nữa rồi.
Không sao cả.
Bây giờ khách mời khiến mình không cười được thì sau đây mình sẽ để các khách mời cười không nổi.
Anh ấy là đạo diễn Nghiêm ma quỷ! Là sát thủ khách mời đấy!
Nghiêm Tập nói: “Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay chính là vượt qua sông Nhạn, chương trình cụ thể thì đợi khi đến sông Nhạn rồi sẽ thông báo cho mọi người.”
“Nhưng chuyện gì cũng phải nói trước, nếu như nhiệm vụ thất bại thì bữa tối nay của mọi người chỉ toàn là món chay thôi đấy!”
[Đệch, đạo diễn Nghiêm ác độc thật.]
[Ha ha ha ha ha, ăn chay sao? Đúng là ngược đãi khách mời mà, chắc chắn họ sẽ làm ầm lên cho xem.]
Quả nhiên đúng như dự đoán, Lương Điềm Điềm là người đầu tiên lên tiếng kháng nghị: “Wow, đạo diễn Nghiêm cũng biến thái quá đi! Nếu như không có thịt thì người không thịt không vui như tôi sẽ khóc thật đấy!”
Dứt lời Lương Điềm Điềm đã ỷ vào việc mình trông đáng yêu nên đã liều mạng chớp mắt với Nghiêm Tập với ý đồ khiến Nghiêm Tập mềm lòng.
Nhưng Nghiêm Tập lại không hề mắc bẫy: “Vậy thì cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đi.”
Hừ!
Những đắng cay mà anh ấy đã chịu trước đó sau này nhất định phải trả lại hết!
Đây là tôn nghiêm của một người đàn ông!
Tám vị khách mời ngồi trong chiếc xe hơi nhỏ để đến địa điểm làm nhiệm vụ ngày hôm nay – sông Nhạn.
Thiết bị đã được dựng xong hết rồi.
Trên mặt sông có một con đường dài khoảng một trăm năm mươi mét, tám khách mời cần phải dựa theo trình tự nhất định để vượt qua nó.
Cả quá trình phải được hoàn thành trong vòng một tiếng đồng hồ.
Cũng đồng nghĩa với việc, thời gian được phân chia cho mỗi một khách mời chỉ được khoảng bảy phút mà thôi.
Bốn phút còn lại có thể dùng để ứng phó một số tình huống phát sinh thêm.