Hoàng Nghệ Mai là người theo chủ nghĩa vô thần nên hoàn toàn không tin những thứ này.
Cô ấy chỉ xem như em gái mình gặp áp lực quá lớn nên bị ảo tưởng mà thôi.
Thế nên cũng mặc kệ để cho em mình đi.
Không ngờ lại có một ngày.
Hoàng Nghệ Mai vừa về đến nhà thì phát hiện em gái mình đã chết trên giường trong phòng ngủ.
Hoàng Nghệ Chân dùng dao găm cắt đứt động mạch của mình, máu chảy đầy đất.
Điều kỳ lạ hơn là trên người có một bức vẽ khó hiểu, xung quanh còn có giấy vàng, chu sa nằm la liệt dưới đất nữa.
“Lúc đó tôi cảm thấy có thể vụ việc tự sát của Hoàng Nghệ Chân không hề đơn giản nên đã bàn bạc với người nhà giấu chuyện này đi.”
“Không ngờ nó lại làm như những gì mình nói thật, biến thành một lệ quỷ, muốn ai chết thì người đó không thể trốn được…”
Hàng loạt những chuyện kỳ lạ xảy ra ở Ngu Thiên Hạ.
Vừa nhìn là biết không phải do người bình thường làm mà là do ma quỷ quấy rối.
Hoàng Nghệ Mai lại không nghĩ như vậy.
Mọi chuyện đều do em gái cô ấy làm ra hết.
“Hiện tại đã biết người gây ra những chuyện này là em gái tôi rồi, cô định làm thế nào đây?”
Nhất thời mọi sự chú ý đều chuyển hết lên người Kỷ Hòa.
Kỷ Hòa im lặng một lúc rồi nói: “Đã gây ra những chuyện như thế, cho dù Hoàng Nghệ Chân không báo thù thì bọn họ cũng sẽ bị nhân quả bám lấy thôi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Ánh mắt Kỷ Hòa liếc mắt nhìn sang Thượng Thiện Nhược Thủy.
Cô nhìn thấy giữa hai chân mày và huyệt thái dương của ông ta đầy khí đen.
Đây chính là thứ được gọi là “báo ứng.”
Thời gian càng lâu thì luồng khí đen đó càng dày đặc hơn.
Chỉ là Hoàng Nghệ Chân lại không đủ kiên nhẫn để đợi đến ngày báo ứng của bọn chúng thành hiện thực.
Bản thân Hoàng Nghệ Dương chỉ là một người bình thường, có thể vẽ ra được pháp trận để trở thành lệ quỷ thì chắc chắn phải có sự giúp đỡ của một vị đại sư nào đó.
Hoàng Nghệ Chân cũng biết sau khi trở thành lệ quỷ, đích thân báo thù thì sẽ phải trả cái giá thế nào.
Vạn vật trên thế gian này đều ở thế cân bằng, nếu như có người phạm sai lầm, nhưng vào lúc tuổi thọ của họ chưa tận mà lại đi lấy mạng họ thì sẽ xem như là đi ngược lại với lẽ trời, sẽ bị phản phệ.
Rõ ràng Hoàng Nghệ Chân biết rất rõ điều này nhưng vẫn chọn làm như thế.
Vì ý nghĩ báo thù cho con gái đã chiến thắng mọi thứ, cô ta thà rằng mình bị phản phệ, thà rằng cả hai bên cùng phải gánh chịu hậu quả cũng muốn khiến đám người này trả giá cho những gì mình đã làm.
Nếu như đổi lại là bình thường khi gặp phải những chuyện do ma quỷ hoành hành như thế thì chắc chắn Kỷ Hòa sẽ ra tay hàng phục hoặc là siêu độ cho họ.
Nhưng lần này…
Kỷ Hòa chọn không can thiệp vào chuyện này.
Cô không giúp Hoàng Nghệ Chân, cũng không giúp Thượng Thiện Nhược Thủy.
Thấy Kỷ Hòa không có ý muốn giúp mình nữa thì Thượng Thiện Nhược Thủy lập tức nổi trận lôi đình.
“Ha ha Kỷ Hòa à, cô đừng nghĩ rằng cô không giúp tôi thì tôi nhất định phải chết! Chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có một mình cô là đại sư thôi sao? Tôi cầm tiền đi tìm đại sư khác thì vẫn có thể sống được như thường!”
Kỷ Hòa cười lạnh lùng đáp lại: “Ông chắc chứ?”
“Trước khi ông tìm đến tôi thì đã gặp qua biết bao nhiêu người rồi, nhưng đến cuối cùng thì không một ai có thể giúp ông giải quyết chuyện này cả, ông vẫn chưa hiểu lý do là gì sao?”
Một phần nguyên nhân là vì tên Thượng Thiện Nhược Thủy này không phải là thứ tốt lành gì cả, quả thật rất đáng chết.
Còn nguyên nhân khác là vì…
Hoàng Nghệ Chân có thể trở thành lệ quỷ thì chắc chắn không thể nào chỉ vì pháp trận đó thôi được.
Một người mẹ tuyệt vọng vì mất đi đứa con của mình, không cần nghĩ cũng biết oán khí tích tụ nhiều đến nhường nào.
Nếu là người bình thường nhúng tay vào, đừng nói là thuyết phục Hoàng Nghệ Chân giúp Thượng Thiện Nhược Thủy, ngay cả bản thân còn không chắc chắn có thể an toàn rút lui nữa không kìa.
Nhân quả và vận mệnh là hai thứ luôn được gắn chặt vào nhau.
Những người làm sai thì cứ đợi mà trả giá cho chuyện mình đã làm đi.