Về mặt lý trí, Hạ Ngọc Tuyền biết chuyện này không có chút liên quan nào đến cô gái trước mắt này.
Nhưng cậu ta vẫn vô cùng đau khổ.
Tại sao!
Tại sao cô ấy lại không đứng ra!
Cô gái kia lắc đầu, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi…
Lúc ấy tôi cũng định đứng ra, nhưng bố mẹ tôi không đồng ý. Họ nói nhà họ Tiêu rất mạnh, người bình thường như chúng tôi không trêu vào nổi, hơn nữa lúc ấy cũng sắp đến kỳ thi đại học, nên không muốn tôi sinh sự…
Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ quên chuyện này, trong lòng tôi vẫn luôn áy náy…”
Dừng lại một chút, cô gái kia lại nói: “Có lẽ là được bề trên chỉ dẫn, hôm nay tôi lại đến xem buổi livestream này…
Tôi mới biết, còn có người không quên được chuyện này như tôi, còn có người khổ sở tìm câu trả lời cho vụ ba năm trước…
Nhưng nguyên nhân mà cuối cùng tôi quyết định đứng ra cũng không phải vì việc này, mà bởi vì thầy Hạ…”
Nhắc đến Hạ Diệc Hải, ánh mắt cô gái kia trở nên dịu dàng hơn.
“Thầy Hạ thật sự là một người tốt.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ, có một lần bố mẹ tôi cãi nhau, tôi không ăn sáng đã chạy đi học. Sau khi thầy Hạ biết chuyện đã mua bánh tiêu và sữa đậu nành cho tôi ăn.
Lúc ấy trong lớp có học sinh nghèo khó chưa đóng tiền học phí, chuẩn bị nghỉ học để làm công nhân. Thầy Hạ cũng đến tận nhà, cố gắng khuyên người nhà để người kia được tiếp tục đi học, cũng tài trợ cho học sinh kia một khoản tiền… Chuyện này ông ấy chưa từng nói ra, nhưng cuối cùng bạn học kia chủ động nói nên chúng tôi mới biết.”
Vừa nói đến đây, giọng nói của cô ấy đã nghẹn ngào.
“Thầy Hạ vẫn luôn tốt như vậy, đối xử với chúng tôi như một người bố.
Cho nên, tôi vẫn muốn đứng ra.
Cho dù kết quả cuối cùng có ra sao, ít ra cũng không trái với lương tâm của mình, cũng không phụ lòng thầy Hạ.”
Cho dù Tiêu Lạc Nhiên có vô liêm sỉ đi nữa thì cũng là người nhà họ Tiêu.
Có phạm sai lầm, chắc chắn nhà họ Tiêu cũng sẽ cố gắng bảo vệ cô ta.
Tố cáo hành vi năm đó của Tiêu Lạc Nhiên, cũng chính là đối đầu với thế lực của nhà họ Tiêu.
Nói không sợ là nói dối.
Nhưng mà…
Cô gái nghĩ, cô ấy không hối hận.
Điều cô ấy hối hận chính là ba năm trước.
Bởi vì bố mẹ ngăn cản, bởi vì bản thân quá yếu đuối.
Khiến sự dũng cảm này đến quá trễ.
Cô gái nói xong, khu bình luận lập tức căm giận.
[Trời má, tôi nóng rồi đấy! Tôi không thể nhìn người tốt bị đổ oan được.]
[Đúng vậy! Liễu Thành phải không? @Tài khoản của Chính phủ Liễu Thành, để bọn họ theo vụ này! Nhà họ Tiêu có lớn mạnh thì đã sao, chỉ cần ngày nào chuyện này chưa được giải quyết thì ngày đó tôi sẽ tiếp tục lên tiếng, nói được làm được!]
[+1, tôi cũng vậy, mạng xã hội có trí nhớ! Tôi mãi mãi nhớ chuyện này!]
[Tiêu Lạc Nhiên phải chịu quả báo!]
Thấy khu bình luận vô cùng sôi nổi, Hạ Ngọc Tuyền trở nên im lặng.
Trước kia cậu ta hoàn toàn không hiểu nổi bố mình.
Tại sao lại nhiệt tình giúp người khác, cứu người khác như vậy.
Bố đã từng cố gắng muốn hướng Tiêu Lạc Nhiên về con đường đúng đắn.
Cuối cùng nhận được cái gì?
Nhưng bây giờ, hình như cậu ta đã biết.
Trồng một tấm lòng nhỏ thì sẽ thành cây lớn, trở thành cổ thụ che trời.
Một người thầy tốt thật sự có thể ảnh hưởng đến cả đời con người.
Đối với rất nhiều người, sự xuất hiện của Hạ Diệc Hải giống như ánh hào quang xuất hiện trong cuộc đời bọn họ.
Gặp phải Tiêu Lạc Nhiên là nỗi bất hạnh của Hạ Diệc Hải.
Nhưng bởi vì gặp nhiều học sinh tốt bụng ấm áp lại là may mắn của Hạ Diệc Hải.
Hạ Ngọc Tuyền nhắm mắt, một giọt nước mắt chảy xuống.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhỏ giọng nói: “Bố, bố thấy chưa?”
Chờ đợi công bằng ba năm, cuối cùng cũng đến rồi.