Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 357: -

Chương Trước Chương Tiếp

Chuyện là như vậy.

Hạ Diệc Hải không còn gì cả quyết định treo cổ kết thúc sinh mạng.

Ông ấy nhiệt tình với công việc cả đời.

Sau khi nghe Kỷ Hòa giải thích.

Hạ Ngọc Tuyền lẩm bẩm: “Quả nhiên… Quả nhiên.

Quả nhiên bố của em bị oan, em biết mà, ông ấy không phải người như vậy…”

Khóe miệng của Hạ Ngọc Tuyền hơi cong lên, dường như muốn cười vì vui mừng.

Nhưng cậu ta lại nhanh chóng đau khổ.

“Chuyện đến bây giờ, không có ai có thể chứng minh ông ấy trong sạch.”

Trong lòng của những người đó.

Hạ Diệc Hải mãi mãi là một giáo viên không đứng đắn, mãi mãi là một kẻ bại hoại.

Kỷ Hòa lại nói: “Có.”

Hạ Ngọc Tuyền ngẩng đầu, hơi ngơ ngác.

“Có.”

Cậu ta có nghe nhầm không?

Kỷ Hòa nói, có người có thể chứng minh bố của cậu ta trong sạch?

Kỷ Hòa gật đầu một cái, nói tiếp: “Hơn nữa người này, lúc này đây cũng đang xem livestream.”

Khu bình luận lập tức bùng nổ.

[Trùng hợp vậy à? Đang xem livestream luôn, rốt cuộc là ai?]

[Rốt cuộc là ai có thể chứng minh Hạ Diệc Hải trong sạch, mau đứng ra đi!]

[Đúng vậy, tôi sốt ruột chết mất! Không thể để người tốt như vậy mà lại bị đổ oan được! Chuyện này mà không được giải quyết thì tôi cũng không thể ngủ ngon!]

Khu bình luận ồn ào cả buổi trời.

Nhưng người thần bí kia vẫn chậm chạp không có ý định xuất hiện.

Kỷ Hòa cũng không gấp.

Cứ kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, cũng có một người xin kết nối.

Đó là một cô gái rất xinh đẹp.

Dường như đã lấy hết dũng khí, cô ấy mở miệng.

Giọng nói có hơi khàn khàn: “Là tôi.

Ý của streamer, chắc là tôi nhỉ…

Nhưng phải nói trước, toàn bộ những gì streamer nói đều đúng, hoàn toàn không khác với chuyện đã xảy ra hôm đó.”

[Đương nhiên rồi, chị Kỷ của tôi có sai bao giờ đâu, vẻ mặt chống hông kiêu ngạo!]

[Nhưng mà tại sao cô lại biết được chuyện xảy ra hôm đó? Rốt cuộc cô là ai?]

Cô gái kia nhìn vào khu bình luận, cười khổ một tiếng.

Sau đó giải thích: “Tôi là học sinh từng học lớp 12A10.

Hôm đó khi tan tiết tự học buổi tối, tôi đến cổng trường lấy thuốc mẹ mua cho tôi, vừa hay gặp được Tiêu Lạc Nhiên và bạn trai của cô ta, hai người đó đứng cạnh cửa sắt nói chuyện.

Tôi không có ý định nghe lén bọn họ nói chuyện, lúc đó xung quanh cũng không có ai, cho dù bọn họ nói không lớn, cũng có thể nghe rất rõ.

Tôi nghe bạn trai của Tiêu Lạc Nhiên nói với cô ta, bảo cô ta tìm cơ hội ở riêng một chỗ với thầy Hạ, sau đó thì nói thầy Hạ sàm sỡ cô ta.

Tiêu Lạc Nhiên hỏi, nhưng không có bằng chứng thì sao? Bạn trai cô ta nói, yên tâm đi, gặp phải chuyện thế này, cho dù không có bằng chứng, dư luận cũng mãi mãi đứng về phía cô ta, thầy Hạ chỉ có thể mang tiếng là kẻ bại hoại…”

[Trời má! Có còn là người không thế? Còn nhỏ như vậy mà lòng dạ đã độc ác như thế rồi sao?]

[Tôi buồn nôn quá… Tôi chỉ có thể nói có mấy đứa trẻ vị thành niên ác không thua gì người lớn.]

[Hạ Diệc Hải thật sự quá đáng thương, ông ấy còn muốn hướng Tiêu Lạc Nhiên về con đường đúng đắn! Tôi phải nói loại người như cô ta sống không ra gì là đáng, tại sao lại đi gieo họa cho một thầy giáo tốt như vậy chứ?!]

[Đáng tiếc bạn trai cô ta nói đúng… Gặp phải chuyện này, mọi người cũng sẽ đứng về phe “kẻ yếu” theo bản năng thôi.]

“Mặc dù lúc đó tôi rất sợ, nhưng cũng chỉ cho rằng hai người bọn họ nói giỡn, cũng không để trong lòng. Không ngờ sau đó, thật sự lại xảy ra…”

Cô gái kia nhắm mắt, tỏ vẻ vô cùng đau khổ.

Nhưng Hạ Ngọc Tuyền còn đau khổ hơn cả cô ấy.

Cậu ta siết chặt tay, dường như là gầm thét lên: “Rõ ràng chị thấy được sự thật, tại sao lúc ấy lại không nói ra?!”

Nếu như cô ấy chịu đứng ra giải thích cho Hạ Diệc Hải.

Có lẽ những chuyện này sẽ không xảy ra!

Hạ Diệc Hải cũng không chết oan như vậy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)