Lời vừa dứt, Kỷ Hòa đã phun ra hai chữ: “Nói dối.”
“Hai người các em, không có ai bị dính âm khí cả. Hai em hoàn toàn không thấy ma.”
???
Khu bình luận lập tức kinh hãi.
[Gì vậy? Nói cả nửa ngày, không có ma?]
[Vậy là hai đứa này đang nói dối à, tại sao?]
[Cười chết mất, đây là lần đầu tiên tôi gặp người rõ ràng là không gặp ma mà lại muốn bắt ma đấy, bị gì thế không biết.]
Phác Thành Văn há to miệng, ngơ ra một giây.
Có thể thấy rõ, cậu ấy cũng chẳng biết gì cả.
Cậu ấy quay lại nhìn bạn thân: “Ngọc Tuyền? Chị, chị ấy nói, thật à…?”
Đột nhiên Phác Thành Văn nghĩ đến, trò chơi bút tiên kia cũng là do Hạ Ngọc Tuyền đề nghị, cậu ấy mới chơi chung.
Hạ Ngọc Tuyền cúi đầu.
Cậu ta nắm chặt vạt áo.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu ta cũng ngẩng đầu lên, “Ừ” một tiếng.
“Là thật. Thật ra tớ không bị ma ám.”
Phác Thành Văn hoàn toàn bối rối: “Hả?! Vậy tại sao cậu phải…”
Kỷ Hòa lạnh nhạt lên tiếng: “Bởi vì cậu ta là con trai của thầy giáo kia.”
“Hả…? Hả!”
Rõ ràng, Phác Thành Văn hoàn toàn không hiểu kiểu giải thích này.
Thậm chí lại còn ngơ ngác hơn.
Cậu ấy nhìn Kỷ Hòa một chút, lại nhìn bạn thân một chút.
Đứa nhỏ này, CPU bị cháy rồi.
Trong truyền thuyết của trường Trung học phổ thông Số Một Liễu Thành.
Ba năm trước, có một thầy giáo dạy ngữ văn, thái độ rất tốt, học sinh rất thích.
Có một ngày, lại bị một nữ sinh ở trong lớp gay gắt tố cáo dâm ô.
Từ đó về sau, ông ấy đi đến đâu cũng bị người ta chỉ chỏ.
“Biến thái! Đi chết đi!”
“Loại người như vậy không xứng làm giáo viên, mau đi chết đi!”
Học sinh cũng khinh thường đánh giá ông ấy.
Phụ huynh thể hiện thái độ, cấm ông ấy tiếp tục làm việc trong trường.
Đồng nghiệp cũng né tránh ông ấy như bệnh dịch.
Trường học cũng không còn cách nào, tạm thời đình chỉ công việc của ông ấy ở trường.
Bảo là sau khi nhà trường điều tra rõ sẽ khôi phục chức vụ.
Cuối cùng, ngày thứ hai thầy giáo bị đình chỉ.
Công nhân dọn vệ sinh đến dọn vệ sinh sớm vừa mở cửa ra.
Phát hiện ông ấy treo cổ chết trong phòng làm việc.
Hạ Ngọc Tuyền nói: “Theo truyền thuyết ở Trung học phổ thông Số Một Liễu Thành, oán khí của bố em không tiêu tan, hóa thành hồn ma, cả ngày đi trong trường học, chỉ cần đụng phải cũng sẽ bị ám vào.”
“Nhưng mà, dựa vào đâu chứ? Rõ ràng là còn chưa điều tra xong mà!”
“Tại sao khi bố còn sống, lại gặp phải người bêu xấu không có căn cứ, sau khi chết, còn phải nghe người ta chỉ trích như vậy?”
“Từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều người nói với em: Bố em chính là người không có đạo đức, là một người không xứng làm giáo viên, là một tên khốn nạn…”
“Nhưng em tin tưởng bố em, cái gì mà sàm sỡ nữ sinh… Theo những gì em biết về bố, chắc chắn bố em không làm như vậy!”
“Ba năm trước, em chỉ là một học sinh lớp sáu, không hiểu sự đời, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cũng không thể điều tra ra sự thật. Đến bây giờ, em muốn thay bố em nói chuyện mà ba năm trước bố em không nói được.”
“Streamer có thể nói cho em biết, rốt cuộc bố của em có làm chuyện sai trái không?”