Nghiêm Tập không hiểu, anh ấy thật sự không hiểu.
Giống như trong khu bình luận vậy.
Rõ ràng Kỷ Hòa vẫn luôn ở trong phòng chưa ra ngoài.
Lương Nhất Hủ đổ nước ở bên ngoài.
Sao cô có thể biết được?!
Anh ấy lại nghĩ đến nội dung livestream của Kỷ Hoà.
Lần đầu tiên trong đời, Nghiêm Tập cảm thấy niềm tin của mình bị dao động!
Sau khi Nghiêm Tập đi.
Kỷ Hòa lại bắt đầu kết nối lần hai.
Lần này trên màn hình xuất hiện hai đứa trẻ mặc đồng phục học sinh, hiển nhiên đây là hai học sinh cấp ba.
[Ý, hôm nay đâu phải cuối tuần đâu nhỉ, sao học sinh cấp ba như hai đứa lại dùng điện thoại di động, báo cáo thôi báo cáo thôi!]
[Trường học đâu? Tôi sẽ báo cho thầy giáo của mấy đứa biết ngay bây giờ! Không cần cảm ơn tôi! Bảo vệ đóa hoa của Tổ quốc, ai cũng phải có trách nhiệm!]
Khu bình luận hi hi ha ha một trận.
Trên mặt của hai cậu học sinh cấp ba này lại không có vẻ thoải mái nào.
Có một cậu học sinh nói trước:
“Mọi người đừng làm rộn nữa, nếu không phải vì không còn cách nào, bọn em cũng không muốn mạo hiểm bị thầy giáo bắt, trốn ở trong phòng ngủ để kết nối livestream đâu!
Để em giới thiệu đã, em tên là Phác Thành Văn, cậu ta tên là Hạ Ngọc Tuyền.”
“Hình như hai bọn em… Chọc phải ma rồi.”
[Trời má, người anh em này em làm gì thế hả?]
[Chọc phải? Người khác xui lắm mới gặp phải ma, hai đứa lại đi chọc vào, sao lá gan lại lớn thế?]
Phác Thành Văn hơi co rúm.
“Quan trọng là… Chúng em cũng không ngờ, lúc trước trường học lại xảy ra chuyện như vậy!”
Ngôi trường mà Phác Thành Văn và Hạ Ngọc Tuyền đang học tên là Trung học phổ thông Số Một Liễu Thành.
Trong mỗi mái trường đều sẽ có tin đồn kỳ quái.
Tin đồn ở Trung học phổ thông Số Một Liễu Thành là: Đã từng có một thầy giáo tự sát ở trong phòng làm việc.
Sau khi chết thì oán khí không tiêu tan, trở thành ma. Màn đêm buông xuống sẽ đi vòng vòng ở trong trường.
Học sinh bình thường nghe chuyện này cũng chỉ xem như tin đồn.
Nhưng Phác Thành Văn và Hạ Ngọc Tuyền lại rất thích đi vào chỗ chết.
Vào một buổi tối không trăng không gió, bọn họ chơi trò chơi bút tiên trên mạng, muốn xem thử có hồn ma của thầy giáo thật không.
Phác Thành Văn run rẩy nói: “Lúc chơi bút tiên bọn em cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đâu ai biết trên đời này có ma thật không, bọn em cũng chỉ chơi vui một chút thôi. Không ngờ tin đồn kia là thật, chúng em thật sự gặp phải ma.”
Một tay Kỷ Hòa nâng cằm, nhìn Phác Thành Văn một hồi.
Sau đó cô mới bày vẻ thâm sâu nói: “Em chắc chưa? Chị không cảm nhận được chút âm khí nào trên người em cả.”
“Đúng vậy, bởi vì người bị ma ám không phải em, mà là bạn em!”
Phác Thành Văn giơ tay, chỉ về phía Hạ Ngọc Tuyền ở bên cạnh.
“Bạn em nói, từ sau khi chơi bút tiên, cậu ta luôn nhìn thấy ma ở các ngõ ngách trong trường, thậm chí lúc nửa đêm còn có thể nhìn thấy hồn ma của thầy giáo kia đang đứng ở đầu giường của mình.
Không biết tại sao, rõ ràng cả hai chúng em đều chơi bút tiên, cuối cùng ma chỉ ám mỗi bạn em, có thể là do em khá may mắn.” Phác Thành Văn gãi gãi đầu.
“Nhưng dù có nói thế nào, em cũng là người trượng nghĩa, cho dù em không bị gì cả nhưng sẽ không bỏ rơi bạn mình!”
[Tuy cậu nhóc này còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn rất có trách nhiệm, tốt lắm, cho mấy đứa một like.]
[Nhưng lạ thật đấy, tại sao hai người cùng chơi bút tiên, cuối cùng ma chỉ ám có một người nhỉ?]
[Chẳng lẽ Hạ Ngọc Tuyền đã làm gì đó trái với lương tâm…? Tôi xem livestream của Kỷ Hòa nhiều rồi nên tôi hiểu, chỉ cần không làm gì trái với lương tâm, thường thì ma sẽ không mò đến.]
Kỷ Hòa nhìn Hạ Ngọc Tuyền, cậu nhóc này sắc mặt tái nhợt, dáng người thon gầy.
“Bạn em nói thật à?” Cô hỏi: “Em thật sự bị hồn ma của thầy giáo ám à?”
Hạ Ngọc Tuyền chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy.”