“Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi liền tìm sư phụ xem bói chỉ bảo.”
“Ông ấy sau khi biết chúng tôi đánh chết con chồn liền chỉ chúng tôi an táng xác chồn ở một nơi nào đó. Chúng tôi đã làm theo như vậy, con chồn cũng nên yên nghỉ chứ.”
“Sư phụ xem bói đó không phải là kẻ lừa đảo, là người có bản lĩnh thực sự, ông ấy rất nổi tiếng trong vòng vài dặm của làng. Cho nên, thứ quấy phá lần này chắc chắn không phải là linh hồn chồn, chủ kênh, có phải là cô sai rồi không?”
Từ lúc livestream đến nay, đây là lần đầu tiên có khán giả phản bác lời của Kỷ Hoà.
Càng huống hồ còn nói chắc chắn như vậy.
Bão bình luận lập tức liền xôn xao.
[Cái gì, không lẽ Kỷ Hoà thật sự nói sai rồi?]
[Kỷ Hoà là người lại không phải là thần, thỉnh thoảng sai cũng rất bình thường, đừng quá đáng như vậy…]
[Không, tôi không tin! Chị Kỷ Hoà chắc chắn không nói sai, tôi thà tin rằng ông lão này hoặc người xem bói kia sai]
[Không thể nào, tuyệt đối không thể, mỗi lần chị Kỷ livestream tôi đều xem, chị ấy chưa từng tính sai]
[Tầng trên tẩy cái gì? Trước đây không sai, không có nghĩa là sau này sẽ không sai]
[Cho nên kết quả là gì? Rốt cuộc là ai sai?]
Kỷ Hoà nhìn bão bình luận, bình tĩnh nói: “Tôi không sai, sư phụ xem bói đó cũng không sai.”
Sau khi cô dùng một câu nói làm bão bình luận choáng váng đầu óc, cô lại nói với ông lão:
“Vị sư phụ xem bói đó chỉ địa điểm chôn cất cho hai người là đúng, nhưng hai người có chắc chắn con chồn đó đã thật sự an nghỉ chưa?”
“Cái này còn có thể có giả?” Ông lão không chút do dự nói: “Chuyện này quan trọng như vậy, tôi đặc biệt sai con trai thứ hai đi chôn cất, giao cho người ngoài cũng không yên tâm.”
Kỷ Hoà lắc đầu: “Ông đi đến nơi chôn cất nhìn đi.”
Ông lão sững sờ.
Ông ấy nhớ là khi con trai thứ hai chôn cất xác chồn về, cậu ta vỗ ngực, dáng vẻ rất tự tin.
Nói là đã hoàn thành nhiệm vụ, tuyệt đối không sai sót.
Kết quả hiện tại, sao chủ kênh lại bảo ông ấy đi đến nơi chôn cất xem?
Tuy rằng trong lòng có nghi ngờ.
Nhưng ông lão vẫn gọi con trai cả Tiền Chí Cường, hai người cầm xẻng xuất phát.
Đến nơi mà ông thầy chỉ bảo đào.
Mặc dù phía trên có dấu vết của đất mới.
Nhưng đào nửa ngày cũng không nhìn thấy xác của con chồn!
Ngay cả một cái xác nào đó cũng không thấy.
Chứng tỏ chuyện này căn bản vẫn chưa giải quyết, con chồn căn bản vẫn chưa được yên nghỉ!
Ông lão giật mình hoảng hốt nói: “Con chồn đâu, con chồn đi đâu rồi? Có phải là có con chó hoang nào đi qua ngửi thấy mùi rồi đào ra cắn đi không?”
Kỷ Hoà nói: “Không phải là bị chó hoang, mà là bị người lấy.”
“Con trai thứ hai của ông, ngoài miệng thì nói hoàn thành nhiệm vụ, trên thực tế vẫn chưa chôn cất xác của con chồn.”
“Sao có thể?” Đôi mắt của ông lão lập tức trừng lớn: “Con trai thứ hai của tôi từ trước đến nay luôn là người hiếu thảo nghe lời nhất, vì sao phải lừa tôi? Lại nói tiếp, nó lấy xác của con chồn làm cái gì? Vì sao phải làm chuyện này?”
Kỷ Hoà nói:
“Ông có hai người con trai. Con trai cả tên Tiền Chí Cường, thông minh lại có năng lực, lại là người đầu tiên đỗ đại học ở trong làng. So sánh thì người con trai thứ hai Tiền Chí Vĩ kém hơn chút.”
“Đúng vậy.” Ông lão nói: “Tuy Chí Vĩ không thông minh bằng Chí Cường, nhưng nó hiếu thảo lại nghe lời, con nào thì cũng là con, tôi yêu quý chúng như nhau!”
Kỷ Hoà lắc đầu: “E rằng con trai thứ hai của ông không nghĩ như vậy. Nhà của mấy người có phải sắp bị tháo dỡ không?”
“Đúng vậy.”
“Ông định đưa toàn bộ số tiền tháo dỡ cho con trai cả.”
Lần này, ông lão ngơ ra.
Ông ấy nhìn con trai cả Tiền Chí Cường ở bên cạnh mình một cái.
Sau đó thở dài.
“Chuyện này, tôi vốn muốn đợi đến sau này mới nói, nhưng nếu chủ kênh đã nhắc đến rồi, vậy tôi nói luôn.”
“Tôi thật sự muốn đưa hết tất cả số tiền tháo dỡ cho con trai cả của tôi, nhưng đây không phải vì thiên vị.”