Lúc chạng vạng, nhiệm vụ quay chụp hôm nay đã hoàn thành toàn bộ.
Tám khách mời ngồi cùng nhau tham gia bữa tối, cũng giao lưu những điều thích thú trong buổi quay ngày hôm nay.
Lương Điềm Điềm nặng nề mà nằm xoài lên trên ghế.
“Má ơi, tôi mệt gần chết, ăn uống cũng không còn sức. Không hổ là đạo diễn Nghiêm, ý là hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi đấy, tôi cũng không dám tưởng tượng tiếp theo đây anh còn có thể làm ra chuyện gì nữa.”
Những lời phàn nàn chân thành của Lương Điềm Điềm khiến bão bình luận đều bật cười.
[Cười chết mất, con gái tui đáng yêu quá.]
[Lời tôi muốn nói cũng chính là lời con gái nói đó, đạo diễn Nghiêm thật là kinh khủng, cái sự ‘tuyệt đối’ này hơi quá đà rồi đó.]
[Noooo, Kỷ Hòa kiểu, đó chỉ là giới hạn của bảy người các bạn, không liên quan gì đến cô ấy, đùa thôi.]
Lâm Hiểu Thiên cũng nói với vẻ sợ hãi ám ảnh: “Đây là lần đầu tiên tôi làm việc với đạo diễn Nghiêm, nhưng cũng xem như biết được sự lợi hại của đạo diễn Nghiêm rồi. Tôi và cô Dương rút thăm vào nhà ma khổng lồ, cái nhà ma đó không chỉ có đáng sợ phát khiếp mà lối ra còn cực kỳ phức tạp, chúng tôi suýt chút nữa không ra ngoài được.”
Tuy rằng Lâm Hiểu Thiên nhắc tới chính mình.
Nhưng Dương Vận chỉ hơi cong khóe miệng, nụ cười hoàn toàn không lọt vào mắt.
Ha hả, đạo diễn Nghiêm lợi hại cái gì chứ.
Không ra được, còn không phải tại cậu quá cùi bắp?
Thậm chí còn không kéo một cô gái ra được.
Nếu có anh Hạ Phong thì nhất định có thể nhẹ nhàng qua cửa.
Hâm mộ Kỷ Hòa thật đấy.
Sao cô ta may mắn thế nhỉ, có thể chung một nhóm với Hạ Phong??
Nhìn Kỷ Hòa, trong mắt Dương Vận hiện lên một tia ghen ghét.
Sau đó lại chuyển đề tài về phía Hạ Phong: “Anh Phong, em thấy anh chẳng nói gì cả, anh cảm thấy nhiệm vụ hôm nay khó khăn thế nào?”
Nghe vậy, Hạ Phong đột nhiên lộ ra nụ cười khó hiểu.
Tại sao anh ta không nói gì...
Còn không phải bởi vì trải nghiệm nhiệm vụ của mình tốt quá, hoàn toàn không có tiếng nói chung với mọi người!
Những người khác đều đang gian nan cầu sinh trong gameshow.
Anh ta thì được Kỷ Hòa gánh team từ đầu đến cuối.
[Ha ha ha ha, a, tôi đột nhiên nghĩ đến lúc vừa rút thẻ nhiệm vụ, Hạ Phong hỏi Kỷ Hòa có cảm thấy nhiệm vụ này khó khăn không, Kỷ Hòa suy nghĩ thật lâu, nói ‘chắc là cũng hơi khó’.]
[Chị Kỷ kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm và vật chết voi ấy, ngầu quá.]
Mọi người trò chuyện rất lâu.
Tào Khiết đột nhiên nói: “Hôm nay mọi người có thấy cảnh sát hay không?”
Lương Nhất Hủ: “Không có, cảnh sát gì á?”
Tào Khiết có chút kinh ngạc: “Cái gì? Mọi người không thấy sao? Lúc đó chừng ba giờ chiều, họ đi về phía sân khấu kịch, nhiều cảnh sát lắm luôn! Tôi thấy mà ngạc nhiên lắm nghĩ bụng đang êm đẹp mà sao công viên trò chơi lại có nhiều cảnh sát như vậy, chức không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.”
Hạ Phong vốn dĩ đang hăng hái và cơm.
Nghe Tào Khiết nói như vậy, anh ta lập tức quay ra nhìn Kỷ Hòa.
Ai dè Kỷ Hòa chỉ đủng đỉnh uống nước, hoàn toàn không định lên tiếng.
... Hóa ra Kỷ Hòa là người làm việc nghĩa mà không để lại tiếng tăm.
Hạ Phong dùng ánh mắt dò hỏi Kỷ Hòa: Tôi có thể nói không?
Nhìn thấy vẻ ngố tàu này của anh ta, Kỷ Hòa thấy hơi buồn cười.
Nhưng nghĩ bây giờ đang là phát sóng trực tiếp, cô vẫn nên nể mặt anh con trai nhà giàu này một chút.
Bèn gật đầu.
Vì thế, Hạ Phong húng hắng cổ họng.
Sau khi thu hút sự chú ý của mọi người tại bàn ăn, anh ta lộ vẻ hớn hở, thuật lại câu chuyện Kỷ Hòa dũng cảm bắt kẻ buôn người sinh động như thật.
Nếu nói, câu chuyện ban đầu vốn đã có 30% thú vị.
Qua lời kể của Hạ Phong thì trực tiếp tăng lên thành 100%.
Sau khi kể xong, có mấy khách mời nhìn qua, vẻ mặt kỳ quái!
Bão bình luận cũng là sợ ngây người.
[Tôi đã bảo mà, phòng phát sóng trực tiếp của Kỷ Hòa và Hạ Phong lúc chiều sao tự dưng lại bị gián đoạn một khoảng thời gian thế chứ, hóa ra là vì lý do này.]
[Ôi vãi, vụ án xác chết trong mật thất mới được giải quyết mấy ngày trước, bây giờ lại bắt được kẻ buôn người? Kỷ Hòa rốt cuộc là tới tham gia chương trình tạp kỹ hay đến đây để bắt kẻ xấu vậy??]
[Cười chết tôi rồi, đạo diễn Nghiêm đừng quay ‘Rung Động Tuyệt Đối’ nữa, quay ‘Bắt Tội Phạm Dễ Như Bỡn’ đi.]
[Vãi thật, ơ kìa, có phải tôi là người duy nhất muốn biết làm thế nào Kỷ Hòa biết người đó là kẻ buôn người không? ? Tại sao cái gì cô ấy cũng biết vậy?]
[Kỷ Hòa, chuyên gia bắt kẻ xấu kinh nghiệm một trăm năm]