Trong tiếng nhạc nền Let it go.
Người phụ nữ thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, vẻ mặt ngày càng mất kiên nhẫn.
“Chúng ta có thể đi được rồi chứ.”
“Đoạn nhạc này đã là nhạc kết thúc rồi, sau đó không còn gì thú vị để xem nữa đâu.”
Cậu bé chăm chú nhìn sân khấu: “Nhưng cuối cùng Elsa sẽ còn múa nữa mà!”
“Phần phim chính đã kết thúc rồi, khán giả gần như đã rời đi hết rồi, ở đây cũng không còn lại bao nhiêu người.”
Cậu bé vẫn chưa muốn rời đi: “Không, cháu muốn xem Elsa múa!”
Người phụ nữ cuối cùng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Cô ta thô bạo túm lấy cánh tay đứa trẻ và gần như lôi xềnh xệch cậu bé đi ra ngoài.
“Hu hu hu, cháu không đi đâu, cháu muốn xem hết đoạn Elsa múa cơ, hu hu hu ...”
Cậu bé vừa khóc vừa la hét, một số người còn lại trong hội trường nhìn sang.
Nhưng đa số họ lầm tưởng đó là hai mẹ con cãi vã nhau.
Vì thế không có bất cứ sự can thiệp nào cả.
Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, sức lực không bằng người lớn.
Ngay lúc người phụ nữ trẻ đang định kéo đứa trẻ đi thì một đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta.
Giọng nói đều đều của Kỷ Hòa vang lên: “Cô và cậu bé này có quan hệ gì?”
Tuy rằng mang mũ cùng khẩu trang.
Nhưng đôi mắt lộ ra ngoài của Kỷ Hòa lại thật sự là quá xinh đẹp, rất dễ gây ấn tượng.
Cho nên người phụ nữ trẻ lập tức nhớ lại cuộc gặp gỡ của họ trước vòng quay ngựa gỗ.
“Là cô à. Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.”
Người phụ nữ trẻ vốn dĩ trả lời Kỷ Hòa như cách cô ta đã nói với cậu bé.
Lại nghĩ Kỷ Hòa là người trưởng thành, lời nói dối “Đón con thay phụ huynh” sẽ không dễ lừa như vậy.
Vì thế cô giả vờ cười ngượng ngùng: “Tôi là mẹ của đứa bé này, đúng là, trẻ con không hiểu chuyện, nó nhất quyết muốn xem cái chương trình này.”
Cậu bé vùng vẫy trong tay cô một cách thô bạo: “Bà ấy không phải mẹ tôi! Bà ấy không phải mẹ tôi!”
“Câm miệng!” Người phụ nữ trẻ mắng cậu bé, sau đó nói với Kỷ Hòa.
“Cô xem, trẻ con bây giờ đúng là, cứ cãi nhau là ăn nói lung tung. Thậm chí lại còn nói mấy lời như tôi không phải mẹ nó, có mà nó không muốn quay lại với tôi thì có ấy.”
Người phụ nữ trẻ vốn dĩ cho rằng câu chuyện chỉ đến đây thôi.
Kỷ Hòa sẽ tránh đi.
Không ngờ Kỷ Hòa lại khoanh tay chặn lối ra mà không tránh đường.
“Cô chứng minh rằng cô là mẹ của đứa trẻ này như thế nào?”
Cuối cùng, người phụ nữ trẻ cũng bực mình.
“Này, đây là chuyện gia đình chúng tôi, cô quan tâm làm gì? Tôi là mẹ của nó, loại chuyện này cần phải chứng minh sao?”
Kỷ Hòa nhếch miệng cười ẩn ý: “Tránh mà không nói, bởi vì vốn dĩ cô không thể chứng minh sao?”
Nhìn Kỷ Hòa như vậy, không biết vì sao, người phụ nữ trẻ đột nhiên có dự cảm không tốt.
Cô ta siết chặt tay cậu bé, cố đẩy Kỷ Hòa ra, trong miệng chửi bới:
“Thật xui xẻo, sao lại đụng phải loại người như cô, đúng là bệnh tâm thần.”
Cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần Kỷ Hòa không tránh đi, chuẩn bị đùn đẩy một hồi.
Không nghĩ tới lần này, Kỷ Hòa chỉ hơi mỉm cười, thế rồi tránh ra đường đi.
Người phụ nữ vui mừng đến nỗi lập tức kéo theo cậu bé lao thẳng ra ngoài.
Kết quả là, tự dưng có một nhóm người mặc đồng phục đột nhiên xuất hiện như thể từ trên trời rơi xuống, chặn đường cô ta.
“Cảnh sát đây, không được di chuyển!”
Đôi mắt của người phụ nữ trẻ mở to.
Trước khi bị mang đi, cô ta quay đầu lại nhìn xoáy vào Kỷ Hòa.
Trong mắt là vẻ không thể tin được.
Chuyện tới lúc này, cô ta đã có thể xác định.
Lần gặp thứ hai giữa người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này và cô ta hoàn toàn không phải ngẫu nhiên!
Cô đã biết thân phận của cô ta ngay từ đầu!
Nhưng, cô ta không hiểu.
Mình đã để lộ dấu vết ở chỗ nào?
Tại sao người phụ nữ xinh đẹp này lại biết mình là kẻ buôn người? ?