Kỷ Hòa lại đứng yên tại chỗ.
Cô bấm đốt ngón tay một lần, lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
“Đứa trẻ đó không phải là con của người phụ nữ đó.”
Hạ Phong gãi đầu.
“Có lẽ đó là con của người thân, bạn bè hay gì đó?”
Anh ta nghĩ vấn đề này rất dễ hiểu.
Có gì không ổn ở đây hở?
Nhưng Kỷ Hòa lắc đầu, vẻ mặt càng nghiêm túc.
“Không.”
Cô liếc nhìn các anh quay phim đang đi theo sau mình và Hạ Phong, mấy người đều hiểu ý, lập tức dời máy ảnh đi.
Rời khỏi ống kính máy ảnh, Kỷ Hòa thấp giọng nói:
“Cô ta là kẻ buôn người.”
! ! !
Hạ Phong hít sâu một hơi.
Nếu có người khác nói những điều vô nghĩa như vậy thì anh ta sẽ coi người kia đang nói vớ va vớ vẩn.
Nhưng bây giờ người đang nói là Kỷ Hòa.
Những gì Kỷ Hòa nói, dù nghe có vẻ xúc phạm đến đâu, cũng nhất định là sự thật!
Kỷ Hòa không nói ra điều này trước mặt khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng là sợ chuyện này sẽ lan truyền và gây xôn xao trên mạng.
Kẻ buôn người sẽ bỏ trốn.
Vừa nghe nói là bọn buôn người, Hạ Phong cũng sốt ruột.
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Kỷ Hòa nói: “Anh đi báo cảnh sát.”
“Còn cô thì sao?”
“Tôi sẽ đi tìm kẻ buôn người.”
Lời nói bình tĩnh của Kỷ Hòa khiến Hạ Phong giật mình hoảng sợ.
“Không được! Lỡ như kẻ buôn người có vũ khí trên người thì sao? Cô, một cô gái...”
Kỷ Hòa ngẩng đầu, nhẹ nhàng liếc nhìn Hạ Phong.
Chính cái nhìn này đã khiến Hạ Phong hồi tưởng lại căn phòng bí mật ngày đó.
Là hình ảnh một mình Kỷ Hòa sử dụng đạo cụ xác chết, đánh cho đám quỷ chạy vắt giò lên cổ.
Hạ Phong: “...” Được rồi.
Lo lắng cho ai chứ lo lắng cho Kỷ Hòa thì khỏi đi.
Trước khi đi, Kỷ Hòa mở WeChat, chia sẻ vị trí của mình cho Hạ Phong.
Như vậy, lúc Hạ Phong dẫn cảnh sát tới thì có thể tìm được cô ngay lập tức.
...
Lúc này, người phụ nữ trẻ kia đang kéo cậu bé bước đi vội vã.
Cậu bé ngồi bệt xuống đất, ăn vạ không chịu rời đi.
“Cháu muốn tìm mẹ cháu!”
Trong mắt người phụ nữ trẻ kia lóe lên sự tàn nhẫn, nhưng cô ta vẫn giả vờ trưng vẻ mặt dịu hiền ra.
“Đã bảo mẹ cháu phải đi công tác đột xuất, không thể tự mình tới đón cháu, nên nhờ cô tới đón. Cái thằng nhóc này, sao cháu hư thế nhỉ, cứ ăn vạ từ nãy đến giờ thế?”
“Nhưng mẹ cháu đã hứa dẫn cháu xem vở kịch công chúa Elsa mà!”
“... Cái gì Elsa?”
“Trong ‘Nữ hoàng băng giá’ ấy ạ, cô ơi đến cái này mà cô cũng không biết sao?”
Phiền chết được, người phụ nữ trẻ mất kiên nhẫn nghĩ bụng.
Sao mà cô ta biết mấy thứ này được chứ.
Cô ta chỉ muốn đưa cậu bé này đi càng sớm càng tốt.
“‘Nữ hoàng băng giá’ có cái gì hay mà xem, Đi nhanh đi, lát nữa cô còn có việc.”
Nhưng cậu bé này vẫn quyết tâm xem vở kịch.
“Không được không được không được! Các bạn khác ở trường mẫu giáo đều đã được xem rồi, lần trước mẹ cháu nói, chỉ cần cháu rửa bát một tuần thì sẽ dẫn cháu đi xem. Nếu cô không tin thì cô thử gọi điện thoại cho mẹ cháu đi, cháu bảo mẹ cháu nói cho cô.”
Gọi điện thoại, sao cô ta có thể gọi điện thoại cho mẹ nó được chứ.
Sự kiên nhẫn của người phụ nữ trẻ đã đến giới hạn
Nhưng nhìn thấy cậu bé không chịu rời đi nếu không được xem kịch, cô ta không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp.
Được rồi…
Dù sao đi nữa, theo hướng dẫn, vở kịch này chỉ dài mười lăm phút.
Người mẹ bất cẩn kia thì đang xếp hàng mua đồ chơi cho con trai.
Sau khi xếp hàng xong, cô ấy phát hiện con trai mình mất tích nên đã đến đài phát thanh để phát tin tìm kiếm con trai mình...
Vở kịch đã kết thúc từ lâu.
Thôi được, xem thì xem vậy.
Dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch của cô ta.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đi xem thôi, nhưng chúng ta phải nhanh lên.”
Cậu bé không biết tại sao cái cô trước mặt lại đột nhiên đồng ý cho cậu bé xem kịch.
Nhưng cậu bé vẫn rất phấn khích và nói: “Vâng ạ vâng ạ!”
Hoàn toàn không biết rằng, mối nguy hiểm đang lặng lẽ ập đến.