Nếu như không có Kỷ Hòa.
Thì có lẽ mãi mãi chẳng có ai phát hiện ra xác chết dưới mật thất.
Lần này Kỷ Hòa thật sự đã lập công lớn.
Trên mạng đều ngập tràn tiếng khen ngợi dành cho Kỷ Hòa.
“Rung Động Tuyệt Đối” cũng tiếp tục phát sóng.
Tám vị khách mời lần nữa đến căn biệt thự nhỏ ở khu vực ngoại ô thành phố S.
“Chủ của căn mật thất đó cứ cho là mình giấu xác chết ở dưới sàn nhà thì mọi thứ đã hoàn hảo không tì vết.”
“Kết quả là gặp phải chị Kỷ của tôi, hahahaha. Chị Kỷ của tôi đúng là đỉnh chóp!”
Chủ đề nói chuyện chuyển sang Kỷ Hòa.
Vốn dĩ Lương Điềm Điềm có suy nghĩ đơn giản.
Sau khi trải qua sự việc này, hoàn toàn trở thành fan em gái nhỏ của Kỷ Hòa.
Không ngừng kêu chíp chíp, hệt như một con chim sẻ nhỏ vậy.
Dương Vận ở bên cạnh tuy rằng trên mặt hùa theo, nhưng trong lòng rất chán nản.
Lúc đầu cô ta nghe thấy Kỷ Hòa nói bên trong mật thất có xác chết, phải báo cảnh sát.
Cứ cho là Kỷ Hòa đang nói chuyện vớ vẩn.
Không ngờ rằng Kỷ Hòa thật sự nói đúng.
Cứ như vậy được toàn bộ cư dân mạng khen ngợi…
Sao thế?
Mạng xã hội mất trí nhớ sao?
Không hề nhớ trước đây Kỷ Hòa đã từng cho cô ta một cái tát.
May mà, Nghiêm Tập xuất hiện kịp thời.
Đọc nhiệm vụ mới:
“Chào mừng mọi người đã trở lại với chương trình của chúng ta.”
“Địa điểm của nhiệm vụ lần này là công viên giải trí. Trong tay tôi có tám tấm thẻ, những gì được viết ở trên là nhiệm vụ mà mọi người cần phải hoàn thành. Mỗi một nhóm rút ra hai thẻ.”
“Quy tắc giống với lần trước, tốc độ hoàn thành của đội nào nhanh, thì có quyền ưu tiên lựa chọn phòng ngủ lại.”
[Woa, lại dựa vào rút thẻ để quyết định nhiệm vụ à?]
[Vậy thời điểm thử vận may há chẳng phải đã đến rồi! Người rút được tấm thể đơn giản nhất chắc chắn là Âu hoàng (*)!]
(*): ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, có nghĩa là một người rất may mắn
(*): ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, có nghĩa là một người rất may mắn
[Không, theo sự hiểu biết của tôi với Nghiêm Tập thì trước nay anh ấy luôn thích gây khó dễ, những nhiệm vụ này chắc chắn là một cái khó hơn một cái, không có đơn giản đâu, chỉ có khó và khó hơn thôi.]
Nghiêm Tập biến thái cầm tám tấm thẻ trong tay, đưa về phía mọi người.
“Bước rút thẻ giao cho khách mời nữ, mọi người không có ý kiến chứ?”
Các khách mời nam tất nhiên không có ý kiến.
Các khách mời nữ lần lượt tiến lên, rút ra hai tấm thẻ.
Kỷ Hòa đứng chót, lấy hai tấm thẻ cuối cùng.
Nhiệm vụ một: Dũng cảm tiến vào dòng thác. Hai vị khách mỗi người cầm một cốc 500ml ngồi chơi “Xuyên qua thác nước”, sau khi kết thúc thử thách, nếu hai ly nước cộng lại vẫn hơn 500ml thì nhiệm vụ hoàn thành.
Nhiệm vụ hai: Tàu lượn siêu tốc. Trong quá trình hai vị khách mời ngồi “Tàu lượn siêu tốc” phải đọc thuộc lòng ba câu lời thoại, sau khi kết thúc thử thách, nếu có thể đọc thuộc lòng ra đủ toàn bộ lời thoại thì nhiệm vụ hoàn thành. Nếu nhiệm vụ thất bại thì phải đổi nội dung lời thoại mới, đọc thuộc lòng lại lần nữa.
Sau khi Kỷ Hòa đã đọc xong nội dung trên tấm thẻ, Hạ Phong gãi gãi đầu: “Cô cảm thấy hai nhiệm vụ này như thế nào?”
Kỷ Hòa suy nghĩ một lúc nói: “Chắc là… hơi khó.”
Nói thật, Kỷ Hòa chưa từng đến công viên giải trí, không biết cái gì gọi là “Tàu lượn siêu tốc” và “Xuyên qua thác nước”.
Nhưng mà rất nhiều người đều nói gameshow của đạo diễn Nghiêm Tập biến thái.
Vậy thì chắc là khó đó.
Hạ Phong cũng gật đầu: “Đúng, tôi cũng cảm thấy rất khó.”
Sợ Kỷ Hòa vì vậy mà có áp lực lớn, anh ta còn an ủi một câu: “Không sao cả, chúng ta cứ cố gắng hết sức là được.”
[Mẹ ơi, tinh thần của bọn họ tốt thật, cái này không phải hơi khó đâu mà là cực kì khó!]
[Đúng vậy, nhìn nhiệm vụ của họ mới thấy nhiệm vụ của mấy nhóm khác dễ biết bao…]
[Tôi tưởng là nhóm Lương Điềm Điềm rút được cái thẻ “nhắm mắt bắn 50 quả bóng bay” đó đã rất khó rồi, mà không ngờ rằng của nhóm của Kỷ Hoà còn khó hơn… mẹ ơi, tôi thấy đừng nói là chạy đua thời gian, ngay cả hoàn thành thôi cũng rất khó khăn đó…]