Chỉ là.
Bây giờ dường như cô ta tô son trang điểm, ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Thật sự rất xinh đẹp.
Nhưng nghĩ đến đây là một xác chết được trang điểm, Lương Nhất Hủ cảm thấy rợn cả tóc gáy!
Tiếng hét chói tai ở trong căn hầm yên tĩnh truyền đi rất xa, hấp dẫn một loạt bước chân.
Có người đang từ từ đến gần nơi này.
“Cậu sợ cái gì? Con gái tôi khi còn sống cũng thà chết vì cậu, chẳng lẽ nó chết rồi còn có thể làm gì được cậu sao?”
Một giọng nói vang lên.
Lương Nhất Hủ hoảng sợ nhìn hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Chính là ba mẹ của Mèo con mùa tuyết!
“Hai người muốn làm gì tôi? Bắt cóc là phạm pháp!”
Người đàn ông trung niên lạnh lẽo trả lời: “Phạm pháp thì sao? Vì con gái, lúc nào tôi cũng có thể làm được.
Tôi cũng không hiểu, cậu cũng chỉ là một tên trắng trẻo đẹp trai bình thường mà thôi, có gì hay đâu mà theo đuổi, tại sao con gái tôi lại mê mệt cậu như vậy, thậm chí còn từ bỏ mạng sống của mình. Nhưng nguyện vọng lớn nhất của con gái tôi là có thể ở bên cậu, làm ba, đương nhiên tôi phải chiều theo nó.”
Lương Nhất Hủ: “Không phải con gái ông đã chết rồi sao? Sao tôi có thể ở với cô ta được?!”
“Ha ha ha ha.” Nghe vậy, người đàn ông trung niên cười vô cùng kỳ quái.
Sau đó nói: “Cậu nhìn xung quanh một chút đi.”
Người đàn ông trung niên đưa một ngọn nến trong tay ra.
Chiếu sáng tầng hầm tối đen.
Lương Nhất Hủ nhìn bốn phía.
Anh ấy thấy toàn bộ tầng hầm, được trang trí thành… Một căn phòng cưới.
Trên bàn có bày nến đỏ, trên tường có dán chữ song hỷ.
Trông như đang chúc mừng, nhưng lại lộ ra bầu không khí vô cùng kỳ dị.
Lương Nhất Hủ có ngu cũng hiểu hai vợ chồng trung niên này định làm gì.
Làm minh hôn!
Bọn họ muốn anh ấy và Mèo con mùa tuyết minh hôn!
Anh ây nóng nảy kêu lên: “Hai người… Hai người như vậy là phạm tội! Mau thả tôi ra!”
“Đừng sốt ruột, rất nhanh thôi.” Nụ cười kỳ quái vẫn ở trên mặt người đàn ông trung niên.
“Chờ sau khi lễ cưới thành công, chúng tôi sẽ thả cậu ra, chỉ là cậu sẽ không ra khỏi căn hầm này. Cậu chỉ có thể ở trong căn hầm này… từ từ đói chết…
Chết là xong, chết là xong rồi! Chỉ khi chết rồi, cậu có thể xuống dưới đó làm bạn với con gái tôi!”
Lương Nhất Hủ: “Hai người tỉnh táo một chút đi! Con gái hai người tự sát, cô ta đã chết, nhưng tôi còn sống! Giết chết tôi con gái của hai người cũng không sống lại được…”
Người phụ nữ trung niên nói: “Cậu không biết nhỉ, người chết thành ma, ma cũng linh lắm.
Sau khi con gái tôi tự sát, ngày nào cũng báo mộng cho tôi, nói mẹ, một mình con ở dưới đó rất cô đơn. Con chỉ thích Lương Nhất Hủ kia, hai người để anh ấy xuống đó với con được không, cho dù con sống hay chết, cũng chỉ thích anh ấy, con không lấy ai ngoài anh ấy…”
Rõ ràng là tỏ tình vô cùng nồng nhiệt.
Nhưng người nghe lại rợn tóc gáy.
Cuối cùng Lương Nhất Hủ cũng suy sụp.
“Làm vậy là thích một người thật sao? Đừng có giỡn, đây rõ ràng là biến thái muốn chiếm làm của riêng mà thôi!
Biến thái, cả nhà mấy người đều là biến thái, đám điên!”
Thấy Lương Nhất Hủ nói con gái của mình như vậy.
Người phụ nữ trung niên trở nên nhăn nhó.
Bà ta vén tay áo đi về phía trước, muốn tát Lương Nhất Hủ một cái.
Nhưng người đàn ông trung niên ngăn cản.
“Mẹ nó ơi, đừng đánh, nếu đánh vào gương mặt trắng trẻo này, con gái của chúng ta sẽ đau lòng. Chẳng lẽ em không cảm nhận được, không khí xung quanh đây thật sự rất lạnh sao? Con gái đang tức giận đấy.
Bây giờ tên này có mạnh miệng nữa cũng vô ích thôi, đến khi bái đường rồi, nó sẽ hoàn toàn là người của con gái chúng ta.”
Người phụ nữ trung niên toét miệng cười một tiếng: “Vậy còn chờ gì nữa? Bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”