Lã Chí Cương sợ đến nỗi ngã dập mông ra đất, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
“Kỷ, cô Kỷ Hòa! Sao đột nhiên cô ta lại há miệng, đừng nói là muốn cắn tôi đấy nhé? Bị cắn rồi có biến thành zombie không?”
Nhìn màn hình, Kỷ Hòa dở khóc dở cười.
Nếu ma nữ này có ý xấu thật thì Lã Chí Cương đã chết một trăm lần rồi đấy, còn có thể ở đây nói chuyện với cô hay sao?
“Ông cứ bỏ ngọc vào là được.”
Nghe Kỷ Hòa nói, giờ Lã Chí Cương mới yên tâm.
Ông ta dùng bàn tay đang run lên không ngừng, bỏ ngọc vào miệng xác cô gái.
Ngay khoảnh khắc ngọc về chốn cũ, từng tiếng đùng đùng vang lên.
Toàn bộ quan tài đột nhiên bắt đầu rung chuyển.
Nắp quan tài mở toang từ từ khép lại. Sau đó, chìm sâu vào lòng đất.
Chờ đợi người tiếp theo, có thể gọi nó thức tỉnh.
...
Kết thúc livestream, Kỷ Hòa vươn vai một cái, tắm rửa một phen rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên hai cái, là tin nhắn Lương Nhất Hủ gửi.
“Cô Kỷ nói đúng lắm, quả thật dạo gần đây tôi đã gặp vài chuyện kỳ lạ, muốn nhờ cô Kỷ xem thử.”
“Không biết khi nào cô Kỷ rảnh?”
Tiếp nối hai nhắn còn thêm tin chuyển khoản.
Chỉ có thể nói không hổ là ảnh đế Lương.
Giàu có hống hách.
Lần trước quay ‘Rung Động Tuyệt Đối’, Kỷ Hòa đã phát hiện trạng thái của Lương Nhất Hủ rất bất ổn.
Vô cùng rõ ràng là bị vong theo trong khoảng thời gian rất dài rồi nhưng cô muốn xem thử rốt cuộc Lương Nhất Hủ có thể chịu đựng đến khi nào.
Giờ đây, quả nhiên đã chịu không nổi nữa rồi.
Cô trả lời tin nhắn Lương Nhất Hủ:
“Chắc tình trạng của anh đã diễn ra rất lâu rồi, phải xử lý càng sớm càng tốt.”
“Nếu mai anh rảnh thì mai tôi sang một chuyến.”
Lương Nhất Hủ trả lời rất nhanh: “Được, tôi rảnh.”
Một tháng nay, anh ấy sắp bị ép điên rồi.
Nhưng vì chuyện của anh ấy khá đặc biệt nên Lương Nhất Hủ không muốn tìm mấy đại sư kia. Không nói tới chuyện có đáng tin hay không, lỡ như mấy đại sư đó lắm mồm, nói chuyện này ra lung tung thì nửa đời sau của anh ấy coi như tiêu rồi.
Lần trước ở mật thất, rõ ràng Kỷ Hòa hoàn toàn không có tiếp xúc với anh ấy, nhưng cô chỉ nhìn cái thôi đã nhận ra được dạo này anh ấy bị ác quỷ quấn thân, dương khí rất yếu.
Trực giác nói với Lương Nhất Hủ rằng có lẽ Kỷ Hòa chính là người có thể cứu vớt được anh ấy.
...
Mười giờ sáng hôm sau, Kỷ Hòa đúng giờ đến nhà Lương Nhất Hủ, gõ cửa hồi lâu mà chẳng có ai đáp lại.
Trong sự bất lực, Kỷ Hòa chỉ đành gọi điện thoại cho Lương Nhất Hủ.
Cuối cùng cũng liên lạc được với đối phương rồi.
Hóa ra Lương Nhất Hủ vẫn còn ngủ.
“Ngại quá, thật ngại quá! Tôi đã cài báo thức rồi, kết quả thật sự ngủ say như chết, cả chuông báo thức reo cũng chẳng nghe thấy.”
Lương Nhất Hủ hết sức hổ thẹn thế là anh ấy lại lấy điện thoại ra chuyển khoản để xin lỗi.
Kỷ Hòa vội cản anh ấy lại.
“Không cần đâu, ngủ say không phải tại anh. Chắc mấy hôm nay anh thấy cực kỳ mệt mỏi, ngủ mãi không dậy nhỉ?”
“Phải đó.” Lương Nhất Hủ nói: “Hơn nữa ban đêm một khi chợp mắt là sẽ gặp ác mộng, thường hay thức giấc lúc nửa đêm. Ban ngày thì chuyện này đỡ hơn chút nên tôi thường ngủ bù vào ban ngày. Đêm ngày đảo lộn, tôi thấy còn để như vậy nữa chắc tôi sắp đột tử tới nơi rồi.”
Kỷ Hòa gật đầu: “Ban ngày dương khí dồi dào nên ảnh hưởng quỷ gây ra cho anh cũng sẽ tương đối giảm. Anh có biết mình bị vong theo không?”
Lương Nhất Hủ mỏi mệt gật đầu: “Biết chứ. Không chỉ biết mình bị vong theo mà tôi còn biết ai theo nữa ấy.”
Hai tháng trước, Lương Nhất Hủ trùng hợp gặp bạn cũ thời đại học Phạm Dĩnh trong một bữa tiệc nào đó.
Vì là bạn cũ nên hai người đã trò chuyện nhiều hơn mấy câu, kết quả cuộc trò chuyện này đã cọ ra lửa.
Hai người đều thấy khá hứng thú với đối phương, nhưng vẫn chỉ ở mức thăm dò lẫn nhau chứ không trực tiếp xác nhận mối quan hệ.