Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 316: -

Chương Trước Chương Tiếp

Liễu Nhiên rơi nước mắt: “Có gì mà phải sợ? Em đã hiểu rõ rồi, em không quan tâm mấy chuyện này! Kiếp trước em bằng lòng hẹn hò với anh ấy bất chấp ánh mắt người đời, nên kiếp này em vẫn vậy. Chỉ cần được ở cùng với người mình yêu thì mọi khó khăn em đều có thể vượt qua được.”

Bất kể là Mạnh Nhiên hay Liễu Nhiên, cô ấy vẫn luôn là một cô gái vẻ ngoài thì có vẻ dịu dàng nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ.

Chuyện cô ấy đã quyết tâm thì cô ấy sẽ làm đến cùng với sự dũng cảm vô tận.

“Chị Kỷ Hòa ơi, xin chị nói với em cách để em có thể nhìn thấy anh lần nữa đi?”

“Bức tranh.” Kỷ Hòa nói: “Hiện giờ, anh ấy đã quay trở về bên trong bức tranh, ngủ say tiếp rồi. Nếu muốn gặp lại lần nữa thì phải tìm được bức tranh đó.”

“Nhưng…” Cô dừng lại: “Tôi e là cô phải nhanh lên thôi.”

Nhanh lên?

Lúc đầu Liễu Nhiên vẫn chưa hiểu ý Kỷ Hòa lắm.

Nhưng cô ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện…

Ba ngày trước, chủ nhà từng thông báo với cô rằng.

Hôm nay sẽ thuê nhân viên dọn dẹp đến để vệ sinh lại tầng hầm.

Nếu đúng là vậy thì.

Bức tranh kia chắc chắn sẽ bị dẹp đi!

Đối với người khác, đó chỉ là đống giấy vô dụng.

Nhưng với cô…

Không được, tuyệt đối không được!!!

Bút vẽ trong tay rơi xuống đất, Liễu Nhiên đột nhiên đứng dậy, chạy ra khỏi phòng vẽ.

Bởi vì chạy vội quá nên màn hình livestream bị rung lắc cực mạnh.

Bão bình luận có hơi căng thẳng.

[Má ơi, chạy chậm thôi,chạy nhanh quá, chú ý an toàn đấy!]

[Đúng rồi, sao không gọi cho chủ nhà?]

Liễu Nhiên gọi điện cho chủ nhà lâu rồi.

Cô ấy chia đôi màn hình livestream rồi gọi điện.

Không ai nghe máy.

[Trời ơi… đúng lúc này lại không nghe máy, cũng xui quá rồi đi]

[Kiếp trước họ đã bỏ lỡ nhau ngay lúc sắp gặp lại, chẳng lẽ kiếp này cũng…]

Lúc Liễu Nhiên cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc bắt gặp bão bình luận này.

Cô ấy mím môi, nói: “Không đâu.”

Kiếp trước, Tạ An không ngại vượt qua muôn trùng để đến gặp cô ấy.

Bây giờ đến lượt cô.

Chạy nhanh lên, nhanh hơn chút nữa.

Người yêu nhau không nên bỏ lỡ nhau như này.

Cô ấy chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.

Bởi vì cô ấy muốn gặp một người, không muốn bỏ lỡ nữa.

Thở hổn hển, Liễu Nhiên đẩy cửa tầng hầm ra.

Chủ nhà đang chỉ đạo nhân viên dọn dẹp sắp xếp lại đống giấy lộn bỗng sửng sốt: “Cô Liễu, sao cô lại ở đây?”

“Chẳng phải cô bảo mấy ngày nay sẽ ở trường, không về à…?”

Liễu Nhiên không đáp lại.

Cô ấy đi qua, vội vàng lục lọi đống giấy lộn.

Đây đều là đồ mà ông già kia để lại từ hàng chục năm trước.

Trang sách, giấy vẽ đều ố vàng, nét chữ và màu mực đều mờ cả rồi.

Vì lâu rồi không ai dùng đến nên ở trên phủ một lớp bụi mỏng.

Cuối cùng cô ấy cũng tìm được bức tranh đó.

Lúc mở ra.

Giống y như đúc hình ảnh Tạ An trong ký ức của cô ấy.

Đây chính là Tạ An do cô ấy tự tay vẽ nên.

Chàng trai nở nụ cười đẹp đẽ dịu dàng, nhìn cô ấy bằng ánh mắt cực kỳ trìu mến.

“Cuối cùng cũng… tìm được anh rồi.”

Truyền thuyết từng có một vị vua đơn độc đã điêu khắc một cô gái xinh đẹp.

Tình cảm chân thành ấy đã khiến nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite cảm động, ban cho bức tượng điêu khắc một sinh mệnh.

Kết cục là vị vua may mắn ấy cũng được sống chung với cô gái xinh đẹp, trải qua một cuộc sống cực kỳ hạnh phúc.



Hai người yêu nhau nhưng lại chỉ có thể gặp nhau vào buổi tối.

Đồng thời vĩnh viễn không thể quang minh chính đại nắm tay nhau.

Nghĩ đến đây, bão bình luận không khỏi thổn thức.

[Hai người, một quỷ một người, khó khăn thật đấy, đáng thương quá đi]

[Đúng vậy, chị Kỷ Hòa ơi, chị có thể giúp họ được không? Kiểu như khiến cho Tạ An sống lại chẳng hạn.]

Kỷ Hòa lắc đầu.

Cô không có khả năng làm người chết sống lại.

Nhưng vấn đề là, Tạ An hẳn không còn tồn tại trên thế giới này mới đúng.

Người chết biến thành hồn ma, đáng lẽ phải đến âm phủ đầu thai mới đúng.

Nếu không có bức tranh đó, quỷ khí của Tạ An sẽ không trụ được đến tận bây giờ.

Vạn vật trên thế giới này đều có quy luật vận hành của riêng nó, sống chết cũng phải cân đối.

Cô không thể can thiệp bừa được.

Nhưng thật ra tâm trạng của Liễu Nhiên khá tốt.

“Như vậy cũng đủ lắm rồi, chị Kỷ Hòa, cảm ơn chị nhiều.”

Dù như nào đi nữa thì hai người cũng may mắn hơn kiếp trước rất nhiều.

Chỉ cần thấy hạnh phúc là đủ lắm rồi.

[A a a, dù hơi đau thương nhưng cũng khá ngọt ngào, xem đến đây bỗng nhiên tôi cũng muốn yêu đương thử.]

[Lầu trên bình tĩnh đi, đừng để đầu óc bị ảnh hưởng chứ, nhìn người khác yêu đương vui hơn nhiều.]

[Đúng vậy, hơn nữa tôi cũng có chị Kỷ Hòa làm vợ rồi, tôi sẽ không rung động với bất kỳ ai khác nữa đâu!]

Nhìn thấy bình luận cuối cùng.

Khóe môi Kỷ Hòa nhếch lên.

Bây giờ, lần nào cô livestream.

Kiểu gì trong bão bình luận cũng có người gọi cô là vợ.

Này hình như là xu hướng chung của thời đại ngày nay, dùng để thể hiện sự yêu thích của mình với người khác.

Thời thế thay đổi thật rồi.

Còn ở thời đại của cô, mọi người khá dễ ngại, chỉ cần bị người nào đó gọi “nương tử” ngay giữa ban ngày ban mặt thôi là đã đỏ bừng cả mặt rồi.

Đang nghĩ như vậy, bỗng có người thứ ba tham gia vào cuộc trò chuyện.

Đây là quẻ cuối cùng của buổi livestream.

Người không cướp được lại đang than vãn trong bão bình luận.

Kỷ Hòa nhìn màn hình.

Người tham gia lần này là một ông chú trung niên.

Tay chân ông ta loạn xạ, cảm xúc rất kích động.

Giọng nói như thể muốn khiến người ta điếc tai luôn vậy.

“Chủ kênh, xin cô cứu con trai tôi với!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)