Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 313: -

Chương Trước Chương Tiếp

Bão bình luận:

[Em gái ơi, em là người bảo người ta rời đi, không thể trách người ta được…]

[Lầu trên có hiểu không vậy? Nếu người yêu của bạn lừa gạt bạn chuyện anh ấy là quỷ, bạn có chịu được không? Tôi hiểu được những gì em gái làm, là tôi tôi cũng không thể chịu được.]

[Lầu trên đừng tranh cãi nữa, đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, chuyện tình cảm vốn không có đúng sai.]

[Cho nên, bây giờ em gái có ý gì? Cho dù đối phương có là quỷ, cũng có thể chấp nhận đúng không?]

[Chậc, đây đúng là phiên bản đời thực của “Ghost”…]

Quần chúng ăn dưa vô cùng kích động.

Kỷ Hòa dừng bấm đốt ngón tay, lắc đầu:

“Cô có từng nghĩ đến, cuộc gặp gỡ của hai người chỉ là trùng hợp chưa?”

“Hả?” Liễu Nhiên không hiểu lời Kỷ Hòa nói.

Cô ấy ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Kỷ Hòa qua màn hình.

Kỷ Hòa hỏi cô ấy: “Biệt thự cô thuê, có phải của nhà họ Mạnh đúng không?”

“Đúng vậy.”

Liễu Nhiên thấy Kỷ Hòa đoán chuẩn như lời đồn.

Vì lịch trình bận rộn gần đây nên cô ấy đã chuyển đến trường học.

Đã lâu rồi không quay lại biệt thự.

Kỷ Hòa nói: “Năm mươi năm trước, cô cũng từng ở đó.”

Liễu Nhiên có chút kinh ngạc: “Năm mươi năm trước? Nhưng năm mươi năm trước, em còn chưa sinh ra…”

Có nghĩa là có thể lội ngược dòng về kiếp trước của cô ấy.

“Ừ, đó là kiếp trước của cô.” Kỷ Hòa vuốt cằm nói: “Kiếp trước cô từng ở đó.”

Hơn năm mươi năm trước.

Khi đó Liễu Nhiên mười bảy tuổi.

Không, Liễu Nhiên trước đó không tên là Liễu Nhiên.

Cô ấy tên là Mạnh Nhiên, là con gái duy nhất của nhà họ Mạnh, một gia tộc lớn ở thành phố A.

Không chỉ có dáng vẻ xinh đẹp, còn nhiều tài nghệ.

Đặc biệt là rất giỏi hội họa, khả năng vẽ tranh thủy mặc của cô ấy nổi danh khắp thành phố A.

Trong trường có rất nhiều chàng trai thích cô ấy.

Một ngày nọ, vào buổi trưa, Mạnh Nhiên chán ăn, không muốn ăn cơm.

Nên đi đến phòng đàn của trường, để luyện đàn dương cầm.

Đánh được một nửa cô ấy phát hiện có chàng trai đứng ngoài cửa sổ nhìn cô ấy.

Vốn tưởng nam sinh này tới làm phiền mình.

Không ngờ chàng trai chỉ chăm chú nhìn cô ấy: “Cái cậu vừa chơi là gì vậy?”

Mạnh Nhiên trả lời: “Đàn dương cầm, đây là một loại nhạc cụ.”

Ở thời đại này, đàn dương cầm không phải đồ bình thường.

Chỉ có người có tiền mới có thể tiếp cận được.

Một người như Mạnh Nhiên, có cơ hội học đàn dương cầm, vậy chắc chắn là người có tiền trong số những người có tiền.

“Hóa ra là vậy.” Chàng trai nói: “Cậu đàn rất hay, khúc này là gì vậy?”

“<Ballade pour Adeline là một bản hòa tấu của Richard Clayderman.”

“Truyền thuyết kể rằng có một quốc vương cô độc, ông ấy điêu khắc một cô gái xinh đẹp, mỗi ngày đều si mê ngắm nhìn cô ấy, cuối cùng không tránh được đem tình yêu cho pho tượng hình cô gái. Ông ấy cầu nguyện với các vị thần, mong chờ kỳ tích tình yêu. Sự chân thành và kiên trì của ông ấy đã làm thần tình yêu cảm động chấp nhận và ban cho tác phẩm điêu khắc đó một sinh mệnh. Cuối cùng, quốc vương may mắn có một cuộc sống hạnh phúc cùng cô gái.”

Xuất phát từ phép lịch sự, Mạnh Nhiên trả lời.

Nhưng cô ấy không ngờ, chàng trai nghe xong câu chuyện, còn nhìn về phía cô ấy nói:

“Một ca khúc rất đẹp.”

“Nhưng tôi cảm thấy, người đàn nó không vui vẻ.”

Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm chàng trai trước mặt.

Một lúc lâu không nói gì.

Bởi vì, đây là người đầu tiên nghe hiểu tiếng đàn của cô ấy.

Đúng vậy.

Mạnh Nhiên sinh ra trong nhà họ Mạnh giàu có, muốn cái gì có cái đó.

Nhưng cô ấy không hạnh phúc.

Cô ấy thích học văn học và nghệ thuật, cô ấy khát khao mọi thứ đẹp đẽ.

Nhưng trong mắt bố mẹ, cô ấy không cần phải đọc nhiều sách, có nhiều kiến thức như vậy.

Cô ấy chỉ cần làm tốt công việc của một bình hoa, tương lai trở thành đại diện cho nhà họ Mạnh trong hôn nhân chính trị là đủ rồi.

Cho dù là những bạn nữ bên cạnh cũng không có ai có thể hiểu cô ấy.

“Con gái học nhiều thứ này làm gì? Dù gì tương lai cũng phải lập gia đình, sinh con.”

“Tiểu thư của nhà họ Lữ thật may mắn, gả cho một quan chức trong quân đội, mỗi ngày đều đi du lịch thế giới… Này, nghe nói mấy hôm trước cô ấy còn cũng uống trà chiều với nữ vương vương quốc Ý đấy.”

Ở thời đại này, đây là suy nghĩ phổ biến của các tiểu thư quý tộc.

Mạnh Nhiên lại cảm thấy tư tưởng đó thật nhàm chán, cuộc sống như vậy không hề thú vị.

Chỉ có Tạ An có thể nghe hiểu tiếng đàn của cô ấy.

Anh ấy có thể nhìn ra được, cô ấy không vui.

Quen biết khắp thiên hạ, tri kỷ được mấy người?

Mạnh Nhiên cảm thấy, cô ấy đã tìm thấy được tri kỷ của mình.

Sau này, hai người dần thân thiết hơn.

Mạnh Nhiên biết tên nam sinh này là Tạ An.

Gia cảnh nhà Tạ An không tốt, bố mất sớm, mẹ làm công nhân ở xưởng dệt.

Sở dĩ anh ấy có thể đến trường học, vì anh ấy rất thông minh, thành tích vượt xa người bình thường.

Thậm chí còn được các giáo viên đánh giá cao, rất thích hợp học nghiên cứu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)