Ngô Dự Quốc sửng sốt.
Có thể thấy rõ đôi mắt đục ngầu của ông ta hơi run rẩy.
Nhìn đứa con trai trước mặt rất lâu nhưng không nói gì.
Thật ra, đừng nói là Ngô Dự Quốc.
Ngay cả Ngô Thần Nhạc cũng bị bản thân dọa.
Đã lâu lắm rồi anh ta không thể hiện tình cảm của mình như vậy.
Đã rất lâu rồi…
Thể hiện suy nghĩ “một người rất quan trọng của tôi”.
Cuộc sống của người trưởng thành, không nên bộc lộ rõ tình cảm và cảm xúc.
Trung Quốc, lại là một quốc gia sống nội tâm, không giỏi biểu đạt cảm xúc.
Có rất ít người dám nói với người thân, thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ rằng họ là “người rất quan trọng”.
Ngô Thần Nhạc cũng là người như vậy.
Nhưng ngay tại lúc này.
Không biết vì cái gì.
Đầu óc anh ta nóng lên.
Lại nói ra những lời như vậy.
Trôi chảy đến mức ngay cả anh ta cũng không tin được.
Lỗ tai hơi nóng lên.
Anh ta cảm thấy bản thân chưa từng dũng cảm như vậy bao giờ.
Ngay cả khi anh ta hai mươi tuổi, lần đầu một mình cầm bản kế hoạch đi tìm công ty đàm phán đầu tư.
Khi đó anh ta cũng không dũng cảm như lúc này.
Trước mặt, Ngô Dự Quốc vẫn đang nhìn chằm chằm anh ta.
Có thể do ánh mặt trời quá nóng, dường như trong mắt ông ta có ánh sáng lóe ra.
Trong trí nhớ của anh ta bố chưa từng có dáng vẻ như này.
Ngô Thần Nhạc hít sâu một hơi, nói:
“Thế nên bố đồng ý về cùng con không? Bố.”
Ngô Dự Quốc chậm rãi gật đầu: “… Được.”
Trong phòng làm việc tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Có người đã thật sự tỉnh lại.
….
Trong phòng livestream, mọi người lo lắng quan sát tình huống của bố con Ngô Thần Nhạc Ngô Dự Quốc.
Thời gian trong bức tranh khác với thời gian ngoài thế giới thực, thời gian trong bức tranh là một giờ, thì ở thế giới thực chỉ là cái chớp mắt.
Kỷ Hòa cũng đang đợi.
Thỉnh thoảng cô còn bấm đốt ngón tay tính toán một chút.
Nếu bố con họ Ngô gặp nguy hiểm, cô sẽ ra tay ngay lập tức.
Nhưng mà…
Nếu không đến tình cảnh bất đắc dĩ, cô sẽ không tham gia.
Trường hợp của bố con họ Ngô hơi đặc biệt.
Kỷ Hòa cảm thấy có cách giải quyết khác tốt hơn so với việc cô phải ra tay.
[Kìa, Ngô Thần Nhạc đã tỉnh lại!]
[Mẹ nó, Ngô Dự Quốc cũng đã tỉnh! Bọn họ thật sự có thể đi ra!]
Số lượng bão bình luận đột nhiên bùng nổ.
Lý do là Ngô Thần Nhạc và Ngô Dự Quốc đã đứng dậy từ mặt đất.
Ngô Thần Nhạc vừa tỉnh, lập tức nói cảm ơn Kỷ Hòa.
“Cô Kỷ Hòa, thật sự rất cảm ơn cô.”
So với bộ dạng thiếu sức sống trước khi tiến vào trong tranh.
Lúc này trạng thái của anh ta vô cùng tốt, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Trông như một người hoàn toàn khác.
Mắt thường cũng có thể thấy được sự thay đổi này.
Bão bình luận đều rất tò mò.
[Nà ní, vậy rốt cuộc trong ảo cảnh đã xảy ra chuyện gì? Sao có cảm giác như người anh em này đã trẻ ra mười tuổi vậy?]
[Ha ha ha, chị gái Kỷ Hòa có lừa người hay không vậy, rốt cuộc ảo cảnh này có đồ gì tốt vậy.]
Nhìn thấy chuyện trong bão bình luận
Ngô Thần Nhạc vẫy tay nói: “Bí mật.”
Nói xong anh ta lạnh lùng tắt kết nối.
Khiến một đám người bão bình luận tò mò tới vò đầu bứt tai.
Lại chạy tới hỏi Kỷ Hòa.
[Chị gái Kỷ Hòa, rốt cuộc Ngô Thần Nhạc và bố anh ta đã xảy ra chuyện gì trong ảo cảnh?]
[Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng muốn biết!]
Kỷ Hòa mỉm cười: “Không phải Ngô Thần Nhạc nói rồi sao, đây là bí mật của bố con họ.”
Nói xong, cô tiếp tục kết nối với người tiếp theo.
Người thứ hai giành được kết nối là một cô gái trông rất xinh xắn.
Đôi mắt to tròn, trông rất có khí chất.
“Chị Kỷ Hòa, em muốn nhờ chị tìm giúp em một người. Không…”
Nói được một nửa cô ấy lại do dự sửa lời.
“Chắc là… Một con quỷ.”
[Mẹ nó, người khác đều xin Kỷ Hòa diệt trừ ma quỷ, người này lại nhờ Kỷ Hòa tìm quỷ!]
[Lầu trên khoan dung chút, chỉ cần không hại người, cậu quan tâm người ta tìm quỷ làm gì.]
[Tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy rất kinh ngạc! Vì sao lại muốn tìm một con quỷ?]
Nhìn bão bình luận, cô gái khẽ mỉm cười.
Chỉ là nụ cười kia hơi chua xót.
“Đúng, em cũng rất bất ngờ. Em cũng không ngờ, anh ấy lại là quỷ.”
Liễu Nhiên năm nay hai mươi ba tuổi, là sinh viên năm nhất của Đại học Nghệ thuật A.
Bởi vì không quen sống nhiều người trong ký túc xá nên cô ấy đã thuê một căn biệt thự nhỏ gần trường học.
Liễu Nhiên học hội họa, bản thân cô cũng thích vẽ.
Khi có thời gian rảnh, cô ấy thường ở nhà vẽ tranh.
Cô ấy có một sở thích, mỗi khi vẽ tranh sẽ mở <Ballade; pour Adeline.
Hai tháng trước, đêm đầu tiên chuyển đến biệt thự.
Liễu Nhiên vẫn vẽ tranh và hát như bình thường.
Vẽ tranh mệt rồi, cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vốn định thả lỏng mắt một chút.
Lại thấy ngoài cửa sổ có một chàng trai tuấn tú đang đứng dưới cây ngô đồng.
Trong nháy mắt đó, Liễu Nhiên hiểu được thế nào là rung động.
Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp mặt nhưng không biết vì sao, chàng trai này khiến cô ấy có cảm giác vô cùng quen thuộc.