Ngô Thần Nhạc đứng tại chỗ trầm mặc một lúc, sau đó bước về phía trước.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi chân.
Câu chuyện của Ngô Dự Quốc bị cắt ngang, ông ta ngẩng đầu.
Nhìn thấy hai người con trước mặt, ông ta hoàn toàn ngẩn người.
Sao lại thế này?
Sao lại có hai Ngô Thần Nhạc!?
Ngô Thần Nhạc giả cũng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ khiêu khích.
Giọng Ngô Thần Nhạc thật có chút khàn: “Bố, con là Ngô Thần Nhạc thật, cậu ta là giả.”
“Bố còn nhớ trước kia bố lấy được một bức tranh không? Bức tranh kia dùng máu hồ tiên vẽ thành, có thể tạo ra ảo cảnh.”
“Bố đang ở trong ảo cảnh, ảo cảnh đã lừa bố ở lại.”
Nói đến đây, Ngô Thần Nhạc có chút trầm mặc.
Không thể ngờ được bố anh ta một đời anh minh, trên thương trường nổi danh đến mức đối thủ nghe thấy tên đã sợ mất mật.
Một ngày nọ, lại bị nhốt bên trong ảo cảnh.
Không phân rõ giả với thật.
Trong lòng Ngô Thần Nhạc không khỏi cảm thán.
Câu tiếp theo của Ngô Dự Quốc khiến anh ta kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Ngô Dự Quốc nói: “Bố biết đây là giả.”
Ngô Thần Nhạc: “…?”
Bố anh ta biết đây là giả?
Ngô Dự Quốc thở dài một hơi, rồi nói: “Nếu là thật, sao con có thể nói chuyện cùng bố như vậy?”
“’Từ khi con còn nhỏ, quan hệ bố con ta đã không tốt, sau khi con trưởng thành lại bận rộn công việc, thậm chí không kém gì bố năm đó… Mỗi ngày con đều ngủ vào hai ba giờ sáng, bận đến mức chân không chạm đất, làm sao có thời gian nói chuyện phiếm với bố?”
Nhìn “Ngô Thần Nhạc” bên cạnh, Ngô Dự Quốc nhẹ giọng nói: “Còn cậu ấy rất rảnh rỗi, lại kiên nhẫn với bố, thậm chí còn hòa thuận vui vẻ ở cùng bố… Cho nên, bố biết cậu ấy không phải con.”
Đồng tử Ngô Thần Nhạc hơi co lại.
Đột nhiên anh ta nhớ đến câu nói trước kia của Kỷ Hòa.
“Máu hồ tiên có sức mạnh mê hoặc lòng người, có thể nắm bắt được dục vọng sâu thẳm trong lòng người.”
Cho nên, sinh thành nội dung ảo cảnh.
Thực sự phản ánh dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng mỗi người?
Vậy nguyện vọng của bố anh ta là…
Ngô Thần Nhạc mở to hai mắt nhìn.
Anh ta đoán được nhưng lại không dám thừa nhận.
Điều này hoàn toàn khác với hiểu biết của anh ta.
Chuyện này thật vớ vẩn… Tại sao có thể như vậy?
Sao bố anh ta lại có nguyện vọng như vậy?
Không phải ông ấy vẫn luôn là một người bố nghiêm khắc, cổ hủ sao?
Từ bé đến lớn vẫn luôn như vậy, rất ít khi khen ngợi anh ta.
Ngô Dự Quốc khẽ thở dài một tiếng:
“Bố biết nơi này là giả nhưng chỉ có người giả mới kiên nhẫn tâm sự đủ chuyện trời đất với bố như vậy thôi.”
“Ở trong này, bố thật sự rất vui vẻ. Chỉ cần vui vẻ, còn để ý những việc xung là thật hay giả làm gì?”
Bàn tay của Ngô Thần Nhạc siết chặt lại.
Ngay lúc này, có một âm thanh mơ hồ vang lên bên tai anh ta.
Lặp đi lặp lại:
“Đúng vậy.”
“Chỉ cần bố cậu vui vẻ là được, cần gì phải để ý là thật hay là giả.”
“Mặc dù cậu là con của bố nhưng lúc ở với tôi, ông ấy lại vui vẻ hơn.”
“Đối với ông ấy, sự tồn tại của cậu là một loại đau khổ, cậu còn giãy giụa làm gì?”
“Không bằng buông tay đi, để ông ấy vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, đạt được hạnh phúc vĩnh hằng…”
Ngô Thần Nhạc có chút hoảng hốt.
Không thể không thừa nhận, lời nói của Hồ tiên có chút đạo lý.
Điều mà bố muốn là quan hệ bố con tốt đẹp, thân thiết.
Cho dù bố con anh ta đã ở cùng nhau từ bé đến lớn nhưng vẫn là người xa lạ…
Cho dù sống chung một mái nhà cũng không có gì để nói hơn.
Bọn họ vốn đã quen là người xa lạ.
Nhưng mà, ngay lúc Ngô Thần Nhạc sắp bị thuyết phục.
Bên tai lại vang lên lời Kỷ Hòa đã hỏi anh ta lúc trước.
“Anh đi vào làm gì?”
“Đương nhiên là để cứu bố tôi!”
Lúc đó, anh ta không nghĩ ngợi nói: “Tôi không thể nhìn ông ấy tiếp tục như vậy.”
“Cho dù là chuyện quỷ quái gì, tôi cũng phải liều mạng đuổi nó ra khỏi người bố tôi!”
Không thể nhìn bố anh ta tiếp tục như vậy.
Cho dù có phải liều mạng, anh ta cũng phải cứu bố ra.
“Sau khi tiến vào ảo cảnh, đừng quan tâm đến bất kỳ âm thanh nào, bất kỳ hình ảnh gì anh nhìn thấy, phải nhớ kỹ lý do anh bước vào.”
Đừng quan tâm bất kỳ âm thanh nào, bất kỳ hình ảnh gì.
Không cần nghe thấy tiếng “Muốn ông ấy ở lại.”
Không nhìn thấy hình ảnh “Muốn ông ấy ở lại.”
Giả là giả.
Mãi mãi không thể thành sự thật.
Chuyện anh ta muốn làm, là cứu bố ra!
“Nhưng con sẽ đau lòng!”
Ngô Thần Nhạc nói.
Anh ta nắm chặt tay, hai mắt đỏ hoe, thậm chí còn thở dốc.
Như thể đã nói ra lời khó khăn nhất trong đời.
“Nếu không có bố bên cạnh, con sẽ không có bố nữa rồi, bố.”