Phát Sóng Đoán Mệnh Trực Tiếp: Địa Phủ Tài Trợ Gây Dựng Sự Nghiệp

Chương 309: -

Chương Trước Chương Tiếp

Ngô Thần Nhạc không ngậm được miệng: “Thật, thật sự đáng sợ như vậy sao?”

Kỷ Hòa mỉm cười.

“Anh đoán xem, lúc Trụ Vương ở trong rừng uống rượu ăn thịt, có cảm thấy bản thân đang ở thế giới thật, hay vẫn nghĩ bản thân ở trong ảo cảnh?”

Ngô Thần Nhạc không thể ngồi yên được nữa.

“Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu.”

“Chẳng lẽ trên thế giới này bố tôi không được coi là thành công sao? Ông ấy đã có tiền tài, địa vị, tuy bây giờ đã lui về phía sau nhưng có rất nhiều thời gian để làm chuyện mà mình muốn… Ai dám chống lại ông ấy? Ai dám không nghe lời ông ấy? Không phải ông ấy không có bất kỳ phiền não gì rồi sao?”

“Hiện thực còn điều gì làm ông ấy không hài lòng? Phải lâm vào ảo cảnh…”

Kỷ Hòa vuốt cằm: “Vấn đề này, anh tự mình vào xem sẽ biết.”

“Đặt tay lên bức tranh. Sau khi tiến vào ảo cảnh, đừng quan tâm đến bất kỳ âm thanh nào, bất kỳ hình ảnh gì anh nhìn thấy, phải nhớ kỹ lý do anh bước vào.”

Ngô Thần Nhạc sửng sốt một chút, sau đó vươn tay ra theo chỉ dẫn.

Đầu ngón tay vừa chạm đến bức tranh, anh ta đột nhiên ngã xuống.

Anh ta ngã xuống mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Nhìn Ngô Thần Nhạc như vậy, bão bình luận không khỏi lo lắng.

[Hả? Người anh em này làm sao vậy, không phải cũng đi đó chứ?]

[Đùa gì vậy, có chị gái Kỷ Hòa ở đây, không ai có thể làm hại Ngô Thần Nhạc.]

[Chỉ có thể, chỉ có thể tin tưởng chị giá Kỷ Hòa.]

[+1, tôi cũng tò mò. Hoặc là chị gái Kỷ Hòa đã ra tay, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi?]



Ngô Thần Nhạc nhìn bốn phía.

Vẫn là hoàn cảnh quen thuộc, anh ta vẫn ở trong nhà.

Giường, cái bàn, cái ghế… Tất cả đều vô cùng chân thật.

Thật giống như…

Anh ta chưa từng tiến vào ảo cảnh.

Nhưng Ngô Thần Nhạc biết.

Đây là giả, tất cả đều là giả.

Đây không phải trong nhà, đây là “trong nhà”.

Anh ta đã tiến vào ảo cảnh.

Mục đích của anh ta là làm cho bố mình tỉnh lại, đưa bố trở về.

Nghĩ đến đây, Ngô Thần Nhạc nhanh chóng chạy lên lầu.

Cửa phòng làm việc được khép hờ.

Lần này, Ngô Thần Nhạc không hề do dự.

Trực tiếp đưa tay mở cửa phòng làm việc ra.

Ánh mặt trời chiếu xuống.

Một ông lão có mái tóc hoa râm đang ngồi bên cửa sổ, đối diện ông là cậu con trai khỏe mạnh cường tráng.

Trên mặt hai người đều có nụ cười, trò chuyện rất lâu.

Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười.

Hiển nhiên là nói chuyện rất vui.

Không khí vô cùng ấm áp, nhất thời khiến người ta luyến tiếc không nỡ làm phiền.

Nhìn thấy hình ảnh bố con trước mặt.

Ngô Thần Nhạc có chút hoảng hốt.

Ông lão là Ngô Dự Quốc, người con là anh ta.

Cũng không phải người xa lạ nhưng hình ảnh trước mặt lại khiến anh ta thấy vô cùng xa lạ.

Bởi vì cảnh tượng này…

Về mặt lý thuyết là chuyện không thể xảy ra!

Trong ấn tượng của Ngô Thần Nhạc, bố anh ta vẫn luôn là một người nghiêm khắc, cổ hủ.

Luôn có những yêu cầu nghiêm khắc với anh ta.

Thời còn là thiếu niên, không cho anh ta mua áo khoác quá ba nghìn, không cho phép thành tích của anh ta tụt xuống dưới ba mươi phần trăm, không cho phép anh ta cùng bạn bè đi chơi tới nửa đêm mới về…

Thậm chí, vì quá bận rộn công việc, chưa từng đi họp phụ huynh cho anh ta.

Ngay cả anh ta học lớp mấy cũng không biết.

Đừng nói đến bạn thân nhất của anh ta là ai, anh ta có thích cô gái nào hay không…

Trong thời thiếu niên, hai người bọn họ như hai người lạ.

Sau khi lớn lên lại như thế này.

Sau khi trưởng thành, Ngô Thần Nhạc tự lý giải việc bố nghiêm khắc với mình là có lý do.

Anh ta giống như kỳ vọng của bố, lớn dần thành người thừa kế xuất sắc.

Sau khi tiếp nhận công việc của gia đình, vẫn luôn cố gắng làm việc.

Mỗi ngày đều làm việc đến hai ba giờ sáng, đưa công ty gia đình lên một tầm cao mới.

Ngô Dự Quốc cũng có thể yên tâm, lùi về phía sau.

Công việc càng ngày càng nhiều.

Thời gian Ngô Thần Nhạc về nhà càng ít.

Cho dù thỉnh thoảng gặp bố mình, hai người cũng chỉ gật đầu chào nhau như người xa lạ.

Cho dù có cơ hội nói chuyện cùng nhau thì đều là Ngô Thần Nhạc cầm một phần kế hoạch kinh doanh tìm Ngô Dự Quốc:

“Hạng mục này có đáng đầu tư không?”

“Cổ phiếu này phát triển như thế nào? Mua vào hay bán ra tốt hơn?”

Ngoài công việc thì không còn chuyện gì khác.

Trên danh nghĩa là người thân nhưng trên thực tế lại càng giống người xa lạ hơn.

Hai người bọn họ có thực sự cùng nhau ngồi trò chuyện bao giờ không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)