Nhìn qua khe cửa mở ra.
Ngô Thần Nhạc cũng hơi nhát gan.
Đúng vậy, đúng như bão bình luận nói.
Anh ta không nghe thấy tiếng nói chuyện của bố mình nữa.
Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Bố còn sống hay không?
Lo lắng cho sự an toàn của bố mình, anh ta không dám chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng hỏi Kỷ Hòa:
“Đại, đại sư, tôi… Sau khi vào trong, tôi phải làm cái gì?”
Kỷ Hòa không đáp, ngược lại hỏi anh ta: “Anh muốn đi vào làm cái gì?”
“Đương nhiên là để cứu bố tôi!” Ngô Thần Nhạc không nghĩ ngợi nói: “Tôi không thể nhìn ông ấy tiếp tục như vậy, cho dù là chuyện quỷ quái gì, tôi cũng phải liều mạng đuổi nó ra khỏi người bố tôi!”
“Được.” Nghe được những lời đó của Ngô Thần Nhạc, Kỷ Hòa vuốt cằm gật đầu nói: “Nếu anh đã có đủ kiên định, vậy vào đi thôi.”
? Chỉ như vậy?
Ngô Thần Nhạc bị bất ngờ, bão bình luận cũng bị làm cho bất ngờ.
Phải đối mặt với quỷ.
Tất cả mọi người đều cho rằng Kỷ Hòa sẽ cho ít bùa hoặc niệm chú gì đó.
Kết quả là không có?
Cứ như vậy để một người bình thường tay không tấc sắc đi vào chịu chết sao?
Trong lòng Ngô Thần Nhạc rất kích động nhưng nếu anh ta đã chủ động tìm tới Kỷ Hòa, thì phải tin tưởng Kỷ Hòa vô điều kiện.
Kỷ Hòa đã nói như vậy, anh ta cũng chỉ có thể cắn răng nghe lời đẩy cửa ra.
Dường như anh ta đã quyết tâm cho dù có phải chết cũng đi vào.
Kết quả, ngoài dự đoán của anh ta.
Bên trong không có hình ảnh ác quỷ như anh ta tưởng tượng.
Hình ảnh có chút ấm áp:
Ngô Dự Quốc đang nằm trên ghế, nhắm mắt lại, trên mặt còn hơi mỉm cười.
Ánh mặt trời chiếu lên người ông ta.
Người bình thường nhìn qua, chỉ thấy một ông lão đang ngủ trưa.
Có lẽ, ông ta đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Ngô Thần Nhạc nhanh chóng chạy tới, lắc người Ngô Dự Quốc.
“Bố, bố, mau tỉnh lại!”
Nhưng cho dù Ngô Thần Nhạc có gọi như thế nào, Ngô Dự Quốc vẫn không phản ứng gì.
Ngay lúc Ngô Thần Nhạc lo đến mức không biết làm gì.
Giọng của Kỷ Hòa vang lên: “Đừng gọi nữa, anh không gọi được ông ấy dậy đâu.”
“Bây giờ ông ấy đang ở bên trong ảo cảnh, không nghe thấy người bên ngoài gọi đâu.”
“Ảo cảnh…?” Ngô Thần Nhạc mở to hai mắt hoài nghi.
Đảo mắt nhìn qua bức tranh đối diện ở trên tường.
“Chính là bức tranh này! Nếu không phải vì bức tranh này, bố tôi cũng không biến thành như vậy!”
Ngô Thần Nhạc nhìn bức tranh trước mắt, càng nghĩ càng tức.
Hận không thể xé bỏ nó.
Đúng vậy, đúng là bây giờ, phải xé bỏ nó!
Nói gì đi chăng nữa, anh ta cũng phải xé bỏ bức tranh này.
Cho dù bố có tỉnh dậy trách tội anh ta, cũng cứ làm vậy đi.
Anh ta không bao giờ… muốn bố mình biến thành bộ dạng như này!
Ngay lúc Ngô Thần Nhạc chuẩn bị giơ tay đến, Kỷ Hòa lên tiếng nhắc nhở: “Nếu xé bỏ nó, bố anh sẽ không thể quay về thế giới thực.”
Ngô Thần Nhạc nghe vậy, cả người run rẩy một chút.
Anh ta nhìn qua bức tranh trước mặt: “Bức tranh này…?”
Bây giờ nhìn gần, cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ nội dung của bức tranh này.
Là Tửu trì Nhục lâm (*) của Trụ Vương.
(*): hồ rượu, rừng thịt
(*): hồ rượu, rừng thịt
Trụ Vương là bạo quân nổi danh trong lịch sử, có cuộc sống phóng đãng và hoang dâm vô độ.
Ông đã cho xây dựng rất nhiều cung điện để phục vụ việc trầm mê hưởng lạc của bản thân, đổ đầy rượu vào hồ, treo thịt heo đầy rừng.
Bức tranh mô tả chính xác nội dung này.
Ngoại trừ hồ rượu và rừng thịt, bên cạnh Trụ Vương còn có một đám phi tần xinh đẹp yêu kiều.
Trong đó, người nổi tiếng mỹ nhân tuyệt sắc nhất chính là Đát Kỷ.
Không hổ là hồ ly trong truyền thuyết hóa thân thành.
Chỉ đứng trước nhìn Đát Kỷ trong bức tranh.
Ngô Thần Nhạc đã cảm thấy hoa mắt.
Như thể hồn phách bị bức tranh này hấp thụ vậy…
Nhưng bức tranh này, tuyệt đối không đơn giản!
Kỷ Hòa nói: “Bức tranh này được vẽ bởi một thuật sĩ phong thủy thời nhà Đường, thuốc màu hơi đặc biệt, được pha trộn với máu của Hồ tiên.”
“Hồ ly này có chút năng lực, thậm chí còn tinh quái hơn hồ ly thường, đã tu thành tiên…”
“Từ xưa đến này, máu có Hồ tiên đã có sức mạnh mê hoặc lòng người, có thể nắm bắt được dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng mỗi người, tạo thành ảo giác dẫn dụ người ta đi vào…”
Nghe thấy vậy, Ngô Thần Nhạc sợ hãi: “Ảo cảnh này có năng lực lớn như vậy sao?”
“Anh đừng đánh giá thấp lòng người.” Kỷ Hòa lắc đầu: “Lúc đầu mọi người tiến vào ảo cảnh, có thể không biết đó là giả, lưu luyến sự ấm áp giả tạo đó, cho nên muốn hưởng thụ thời gian ngắn ngủi đó. Nhưng lâu dần, sẽ không phân được đâu là thật đâu là giả.”
“Có người sẵn sàng ở lại ảo cảnh từ bỏ thế giới thật, có người lại coi thế giới thật là thế giới giả... Lâu dần không thể thoát ra ngoài, giống như bị nghiện.”
“Trong quá trình này, Hồ tiên sẽ không ngừng hấp thụ dương khí của con người, khiến người ta dần gầy yếu tiều tụy, cũng là tình trạng trước mắt của bố anh.”