Ngô Thần Nhạc sợ hãi: “Vậy, vậy rốt cuộc là ai khóa cửa?”
“Anh di chuyển máy ảnh sang bên kia một chút, cho tôi xem bố cục gần đó.”
Kỷ Hòa lên tiếng, Ngô Thần Nhạc nhanh chóng nghe theo.
Anh ta đi xuống cầu thang, cố gắng quay toàn bộ bố cục biệt thự cho Kỷ Hòa xem.
Nhìn theo ống kính.
Bão bình luận không khỏi cảm thán.
[Mẹ nó, cách trang trí này, cách bố trí này, ánh sáng của vàng làm mù mắt tôi rồi… Không biết có thể hỏi, đây có phải là trang viên của công chúa và hoàng tử trong tiểu thuyết không?]
[Phòng khách này, có thể đỗ được hai mươi chiếc xe…]
[Tôi không hiểu, tôi nằm mơ cũng không dám mơ đến, nhưng thật sự có người sống trong một ngôi nhà như này… Được rồi, giấc mơ tối nay của tôi lại có thêm tư liệu mới rồi.]
[Không hổ là người có tiền nha! Không ngờ lại có nhiều đồ cổ như vậy! Tác phẩm trả trên tường kia có phải của Tề Bạch Thạch không?]
[Trời đất, trong phòng khách còn có một ngọn núi giả và dòng suối nhân tạo nhỏ, rốt cuộc khái niệm này là gì vậy? Người có tiền đúng là biết chơi… Nghèo đã giới hạn trí tưởng tượng của tôi!]
Ngô Thần Nhạc đã quen với những lời cảm thán của người xung quanh về gia đình mình.
Anh ta thực sự rất may mắn, cũng tương đối giỏi trong việc đầu thai, vừa sinh ra đã ở Roma.
Có điều đối với bão bình luận anh ta chỉ nói một câu:
“Núi giả và suối nhân tạo, là ý của bố tôi.”
“Vốn dĩ phòng khách của nhà chúng tôi không phải như này, biến một phòng khách thành một công viên thì có ích gì? Tiếc rằng bố tôi nhất quyết muốn làm như vậy, cả nhà có phản đối cũng vô ích.”
Đừng nói là bão bình luận.
Ngay cả anh ta cũng là lần đầu tiên thấy cách bố trí có nước chảy trong phòng.
Vô cùng thái quá.
Nhưng quyền lực của bố còn ở đó.
Không chấp nhận được nhưng không được phép nghi ngờ.
Kỷ Hòa thản nhiên mỉm cười: “Bố cục hiếm thấy này có nguyên nhân.”
“Núi ở phía Nam là âm, nước ở phía Bắc cũng là âm, hơn nữa căn nhà này đã đóng cửa lâu, không cho không khí lưu thông, độ ẩm rất lớn, hội tụ thành ba nơi âm… Cửa này khó có thể mở được.”
Đây vốn không phải cách bố trí bình thường.
Đây chính là trận pháp phong thủy tụ âm căn bản!
Nghe Kỷ Hòa nói, Ngô Thần Nhạc cũng trầm xuống.
“Tại sao có thể như vậy, bố tôi có biết chuyện này không? Tại sao ông ấy lại bố trí trận pháp như này?”
Kỷ Hòa lắc đầu: “Chắc chắn không phải bố cậu.”
“Bây giờ ông ấy đang bị bức tranh ăn mòn, không còn ý thức được những việc mình đang làm, những thứ này đều là chủ ý của bức tranh đó… Ông ấy đã bị bức tranh ‘thao túng’, cho nên đã bố trí trận pháp này, tiến thêm một bước trong việc tăng cường sức mạnh của ‘bức tranh’.”
Ngô Thần Nhạc đã không vừa mắt những thứ này từ lâu.
Rõ là mùa hè nhưng có những thứ này ở đây, cả biệt thự luôn lạnh lẽo.
Nếu muốn ngăn chặn thì anh phải phá hủy nó.
Nghe được những lời đó của Kỷ Hòa, anh ta tiến lên.
Dùng hết sức, đẩy ngã núi giả.
Sau đó lại lấy sữa trên bàn, đổ hết vào dòng nước trong phòng.
“Làm như vậy có được không?”
Ngô Thần Nhạc vừa hỏi xong, chợt nghe một tiếng “cạch”.
Cửa phòng làm việc trên lầu mở ra.
[Mẹ nó, Kỷ Hòa thật sự quá đỉnh, cô ấy vừa nói Ngô Thần Nhạc phá hỏng trận pháp, cửa phòng lập tức mở ra.]
[Tuyệt thật, thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt, không hổ là chị gái Kỷ Hòa.]
[Từ từ, mọi người có phát hiện ra không, tiếng nói ở bên kia cánh cửa đột nhiên biến mất rồi? Rốt cuộc là từ khi nào?]
[Đúng vậy, thật đáng sợ… Tại sao lại không có tiếng nữa?]