Kỷ Hòa hỏi: “Anh xem qua bức tranh kia chưa?”
Ngô Thần Nhạc: “Tôi từng nhìn qua một lần, hình như là tác phẩm của một họa sĩ thời Đường, bức tranh vẽ một vị hoàng đế cùng mấy phi tần…”
“Nhưng tôi không nhìn kỹ. Bố tôi coi bức tranh đó như báu vật, người bình thường tới gần ông ấy sẽ tức giận nên bình thường chúng tôi cũng không dám đến gần.”
[? Anh ta đã lớn như vậy rồi, còn sợ bố sao.]
[Tức là, một người hơn ba mươi tuổi, còn sợ một ông già gần sáu mươi tuổi, người anh em, lá gan của cậu nhỏ quá đi. Nếu bố tôi mà mang bức tranh kỷ quái kia về, tôi sẽ lấy luôn bức tranh đi, ông ấy có thể làm gì chứ?]
Ngô Thần Nhạc nói: “Không phải tôi sợ bố, mà…”
“Sở dĩ gia đình tôi có được địa vị và tiền tài như bây giờ đều nhờ vào bố tôi khi còn trẻ đã nỗ lực làm việc. Ông ấy bỏ học từ cấp hai để ra biển kinh doanh, một đường gian truân vất vả, sau nhiều năm nỗ lực, trên người ông xuất hiện một áp lực vô hình. Cho dù bây giờ tôi đã tiếp quản sự nghiệp gia đình nhưng ở nhà chúng tôi, bố tôi vẫn có quyền lực tuyệt đối.”
“Huống chi… Bây giờ bố tôi rất si mê bức tranh đó, tôi thực sự lo lắng nếu cố chấp xé bức tranh kia, thực sự không biết bố tôi sẽ làm ra chuyện gì.”
Nói xong, sắc mặt Ngô Thần Nhạc đột nhiên thay đổi.
“Nguy rồi, tôi lại nghe thấy âm thanh này!”
“Chính là lúc này, tôi nghe thấy bố tôi lại nói ở trong phòng làm việc…”
“Tôi chắc chắn rằng trong phòng làm việc chỉ có một mình ông ấy.”
“Rốt cuộc ông ấy nói chuyện với ai?”
Kỷ Hòa: “Anh đi qua xem đi.”
“Hả? Nhưng bố tôi đã hạ lệnh cấm, nếu không có sự cho phép của ông ấy, bất cứ ai cũng không được vào phòng làm việc làm phiền ông ấy. Lần trước bảo mẫu nhà chúng tôi muốn gõ cửa gọi ông ấy ra ăn cơm nhưng lại bị ông ấy mắng thẳng mặt…” Ngô Thần Nhạc có chút do dự.
“Nếu không, đại sư… Chúng ta đổi thời điểm được không? Nhân lúc bố tôi không có nhà, tôi sẽ trộm đem bức tranh ra.”
Kỷ Hòa lắc đầu nói: “Vô ích. Bức tranh kia đã bị ràng buộc với bố anh rồi, phải nhân lúc bố anh có mặt ở đó để xử lý.”
Kỷ Hòa nói vậy, Ngô Thần Nhạc lo lắng cứu bố cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Anh ta cắn răng, rón rén tiến đến gần phòng làm việc.
Camera càng lúc càng gần cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, mọi người cũng trở nên căng thẳng.
Qua mạng, bọn họ cũng nghe thấy “âm thanh quỷ dị” trong lời Ngô Thần Nhạc nói.
Bọn họ nghe thấy, ông lão đang trò chuyện vui vẻ.
Khi thì trò chuyện, khi thì cất tiếng cười lớn.
Khung cảnh này vốn phải là một bức tranh hài hòa.
… Nếu không phải trong phòng làm việc chỉ có một người nói.
Chuyện này càng lúc càng quỷ dị.
Trong lúc nhất thời, số lượng bão bình luận cũng giảm đi không ít.
Ngô Thần Nhạc chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Anh ta hít sâu một hơi để an ủi chính mình.
Tự nhủ có đại sư Kỷ Hòa ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì xấu.
Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm mở cửa.
Bàn tay anh ta di chuyển từng chút một lên cửa.
Từ màn hình cũng có thấy rõ từng ngón tay của anh ta đều đang run.
Bão bình luận cũng vô cùng nóng lòng.
Đối mặt với chuyện không biết.
Có ai mà không sợ hãi.
Giây tiếp theo.
Giọng của Ngô Thần Nhạc vang lên:
“Cửa bị khóa, không mở được.”
Anh ta cũng không biết nên thấy may mắn hay tiếc nuối.
Ngô Thần Nhạc: “Vì không muốn chúng tôi quầy rầy ông ấy, vậy mà ông ấy lại làm đến mức này.”
Rõ ràng, từ trước tới nay bố anh ta không có thói quen khóa cửa.
Kỷ Hòa lại nói: “Cửa này không phải do bố anh khóa.”
?
Trái tim vừa buông xuống lại bị nhấc lên.